Cách đó không xa dừng một chiếc Maybach màu đen, ở nơi đèn đuốc sáng trưng lại bao phủ trong bóng tối vô biên như là một con thú ngủ đông.
Người đàn ông có vóc người khôi ngô ngồi ở chỗ phía sau, trong áo gió đen hơi mỏng hé ra khuôn mặt nghiêm nghị cực kỳ âm trầm và lạnh lùng. Nhưng lúc này, khóe môi hắn lại có độ cong hòa hoãn, giống như hơi cười. Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, lại bao phủ ở trên khuôn mặt nho nhỏ của đứa bé.
"Chú là ai?" Trong lòng đứa bé tràn đầy hiếu kỳ, trừng lớn mắt đẹp nhìn người đàn ông này, cũng không hề sợ hãi.
"Cháu không biết bác, nhưng bác biết cháu." Ý cười của Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu, thậm chí còn yêu thương đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Đồng: "Bác không chỉ biết cháu, còn biết cha của cháu nữa."
Phi Đồng đột nhiên mở to hai mắt: "Chú gạt người." Tiếng nói đáng yêu, dưới sự trẻ thơ lại lộ ra mấy phần mùi vị động lòng người.
"Bác là người lớn, người lớn chắc chắn sẽ không lừa trẻ con." Mạnh Thiệu Tiệm mỉm cười mở miệng, khoát tay phân phó tài xế lái xe.
"Thật vậy chăng? Vậy chú nói cho cháu biết, cha cháu là ai?"
"Như vậy, cháu nguyện ý tin bác sao?"
"Cháu tin lời của chú, chú sẽ giúp cháu gặp cha ư?"
"Đương nhiên."
Trẻ con không có nhiều cong cong quẹo quẹo, càng không biết tâm phòng người là cái gì, giống như là có người muốn cho nó ăn kẹo ngon, nó sẽ lập tức đáp ứng đi với người ta.
"Được rồi, cháu tin chú."
"Vậy cháu phải ngoan ngoan nghe lời của bác, không được khóc náo, không được không ngoan ầm ĩ đòi về nhà. Nếu như cháu làm được, cha của cháu sẽ trở về từ nước Mỹ, tới thăm cháu. Nếu như cháu không ngoan, không đồng ý, cha cháu cũng sẽ không trở về."
"Thật vậy chăng? Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được ư?"
"Đương nhiên là thật, hơn nữa từ giờ trở đi, cháu gọi bác là bác, nhớ kỹ chưa?"
"... Được rồi, nhưng không cho bác lừa trẻ con, phải ngoéo tay với cháu."
Phi Đồng vươn tay nhỏ bé, Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn ra, chợt cười nói, "Được, tới nghéo tay."
Hai cái tay một lớn một nhỏ nhẹ nhàng móc cùng một chỗ, giọng nói đáng yêu của trẻ con vang lên ở trong xe, lại mang theo mấy phần bình thản ấm áp làm cho lòng người sinh ra khát khao.
Đây là con của cô.
Mạnh Thiệu Tiệm nghĩ ở trong lòng, ánh mắt lại ôn nhu thêm mấy phần.
Xe bình ổn đi về phía trước, không bao lâu liền nhập vào trong bóng tối, giống như là cá vào biển rộng, lại không có một tia dấu vết.
Gian phòng vắng vẻ, trong ngực trống rỗng.
Không ăn không uống tròn ba ngày, không có một chút thống khổ, cô chỉ nằm yên tĩnh như vậy. Lúc đầu còn có thể rơi nước mắt, nhưng đến ngày thứ ba, ngay cả nước mắt cũng không có, mở to mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong tay nắm đồ chơi nhỏ mà Phi Đồng thích nhất. Trừ nghe thấy hô hấp, còn có lông mi của cô thỉnh thoảng sẽ run nhè nhẹ, gần như không cảm giác được người này đang sống.
Không ai dám tới quấy rầy cô, không ai dám đột nhiên tiến vào, không ai dám đối mặt với con ngươi sáng ngời dâng lên nồng đậm hi vọng của cô trong nháy mắt biến thành ảm đạm như tro tàn khi biết được Phi Đồng vẫn không có tin tức như cũ.
Tĩnh Viên tựa hồ cũng trầm mặc, mưa thu liên miên ba ngày vẫn chưa từng ngừng lại. Thương Lan đình tựa hồ cũng đang khóc theo, hiện nó như đang bị hồ bán nguyệt ngăn cách với nhân thế. Thỉnh thoảng sẽ có gió thu cuốn lá ngô đồng nhẹ nhàng rơi vào trên ban công lầu hai, cửa kính đóng lại, màn sa liền im lặng uốn lượn ở trên sàn nhà. Sàn nhà bằng gỗ sẽ phát ra âm thanh cọt kẹt rất nhỏ khi có người đi lại, tiếng đồng hồ treo tường lại càng phát ra lớn hơn, lớn đến làm cho người ta tâm phiền ý loạn.
Cuối cùng anh không nhịn được, vào lúc sau khi Bình Bình lại bưng cơm nước ra ngoài, vọt vào gian phòng của cô.
"Tĩnh Tĩnh!" Giọng anh khàn khàn, hai má gầy gò, xương gò má đều có chút cao vút, thậm chí ngay cả râu cũng chưa kịp cạo sạch sẽ, trong đôi mắt càng tràn ngập tơ máu, cả người tựa hồ có chút không còn bộ dạng.
"Nếu như em còn không ăn không uống như vậy, sớm muộn cũng sẽ chết!"
Động tác của anh có chút thô lỗ, kéo cô dậy từ trên giường, vừa tức lại đau lòng. Cô là đang dằn vặt chính mình, lại càng đang dằn vặt anh!
Con ngươi Tĩnh Tri hơi chuyển động, môi khô khốc giống như mấp máy, nhưng cuối cùng cô xoay mặt đi, không nói một câu.
"Nếu như em chết, Phi Đồng được anh tìm trở về, thằng bé sẽ không có mẹ. Phó Tĩnh Tri, em cứ tàn nhẫn như vậy, em yêu con trai mà em coi như sinh mạng như vậy ư?"
Thân thể gầy yếu lạnh lẽo trong lòng bỗng nhiên run lên một chút, khóe môi cô co quắp, cơ thịt trên mặt co rúm mấy cái, nước mắt rốt cuộc rơi xuống. Anh thấy cô khóc, tâm trạng hơi thả lỏng, anh thực sự lo lắng, lo lắng cô nghẹn như vậy, không đợi Phi Đồng trở về, cô sẽ xảy ra chuyện trước!
"Anh bảo em phải làm sao bây giờ? Anh muốn em ăn, nhưng em hoàn toàn ăn không vô. Phi Đồng còn nhỏ như vậy, thằng bé mới ba tuổi, nếu như bị người bắt cóc bán vào trong hốc núi, hoặc là đánh thành tàn phế đi ăn xin, vậy nó phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng ăn một chút khổ sở, không ai đánh nó dù chỉ bằng một đầu ngón tay, sao nó có thể chịu được? Đứa bé nhỏ như vậy, là thịt rơi xuống từ trên người em, vì sao không phải em đi chịu tội thay nó, tại sao phải là nó?"