Trên mặt Phi Đồng bị trầy một khối da, vì mặc quần áo dài tay, nhìn không ra trên người có bị thương hay không, nhưng trên tay nhỏ bé lại có vài vết thương, đặc biệt chỗ cổ tay, xước một miếng da nhỏ, ẩn ẩn thấm tơ máu. Thằng bé bị khiếp sợ, không ngừng khóc nấc, ôm cô gọi từng tiếng mẹ, đáng thương như con mèo nhỏ bị chấn kinh. Tĩnh Tri lập tức cắn chặt khớp hàm, nước mắt chảy xuống như suối trào...
"Tĩnh Tri, trước nhanh chóng xử lý vết thương cho Phi Đồng..." Thiệu Hiên thấy cô không đúng lắm, sợ cô nhất thời chuyển tâm tư tức giận sẽ không thoải mái, hoảng hốt mở miệng chuyển đề tài.
Tĩnh Tri lắp bắp không nói, chỉ ôm chặt lấy Phi Đồng. Thiệu Hiên muốn đi qua đón lấy thằng bé đi xử lý vết thương, Tĩnh Tri lại xoay người tránh đi, nước mắt nơi đáy mắt của cô dần dần khô cạn, lúc này mới cảm thấy trên người mềm nhũn không dùng được chút sức lực. Phi Đồng trượt xuống từ trên người cô, cô cũng đứng không vững như muốn ngã ngồi xuống đất, Thiệu Hiên nhanh tay nhanh mắt đỡ cô. Ánh mắt Tĩnh Tri dại ra, trên trán nóng lên, cô lại thì thào mở miệng: "Ngày mai... liền đi, Thiệu Hiên... rời khỏi nơi này thôi."
Cô nói xong mấy chữ này, đột nhiện nhắm mắt lại ngất đi...
Mạnh Thiệu Hiên ôm cô đứng ở nơi đó, trên mặt không vui không buồn, lại giống như nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trở về Tĩnh Viên từ bệnh viện, còn chưa đi tới biệt thự liền gặp được Bình Bình. Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, lập tức nghĩ đến cô, tiến lên mấy bước cúi đầu hỏi: "Bình Bình, sao em đứng ở chỗ này, có phải cô ấy..."
Bình Bình nhẹ nhàng lắc đầu, giọt nước mắt lại bỗng nhiên lăn xuống. Cô không nỡ nhìn vẻ mặt của nhị thiếu gia, quan tâm và lo lắng như vậy, dù là ai nhìn thấy đều sẽ mềm lòng. Nhưng vì sao chị Tĩnh Tri lại không động lòng chứ? Bọn họ rõ ràng đã hòa hảo ở cùng một chỗ rồi, vì sao chị Tĩnh Tri lại cố ý muốn đi?
Nếu như nhị thiếu gia biết tin tức này, nhất định chịu không nổi. Ngài ấy yêu chị Tĩnh Tri như vậy, quan tâm chị ấy như vậy, sao chị ấy lại không chịu cho hai người một cơ hội?
Bình Bình càng nghĩ càng khó chịu, lại hu hu khóc lên. An Thành thấy thần sắc hoảng loạn trên mặt Mạnh Thiệu Đình, nhịn không được tiến lên một bước: "Bình Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói mau đi!"
"Chị Tĩnh Tri ... chị Tĩnh Tri, chị ấy nói muốn rời đi vào ngày mai..."
Bình Bình khóc mở miệng, liền che mặt chạy đi, Mạnh Thiệu Đình lại đứng đờ đẫn ở nơi đó, trên mặt không gợn sóng, nhìn không ra buồn vui.
Anh biết cô sớm muộn sẽ phải đi, nhưng thật không ngờ là ngày mai, cô còn đang bệnh, sao chịu được đường dài xóc nảy?
Huống chi, cô để ý Tĩnh Viên như vậy, đây vốn là lễ vật sinh nhật mà anh tặng cho cô, cho dù là đi, thì người nên đi cũng là anh chứ.
Anh chậm rãi đi vào biệt thự, cả tòa nhà chỉ có đèn dưới phòng khách phát ra ánh sáng nhàn nhạt, anh đi vào, đứng một hồi ở trong phòng khách vắng vẻ, mắt nhìn cầu thang, bước chân lại không động thật lâu. Lúc này cô nên uống thuốc đi ngủ rồi, anh không có cơ hội nói mấy câu với cô, thế nhưng cũng phải nói tạm biệt chứ.
Mạnh Thiệu Đình cười đau khổ, nhấc chân lên lầu.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng bước chân của anh, rất nhẹ, nhưng lại phát ra tiếng vang nặng nề. Anh vô cùng im lặng, hoàn toàn không có kích động và điên
cuồng như trong tưởng tượng của anh, giống như tin tức nghe được kia chỉ là cô muốn đi ra ngoài chơi mấy ngày rồi sẽ trở lại.
Thẳng đến khi đứng ở ngoài phòng ngủ, nhịp tim đập của anh đều đã khôi phục lại bình thường. Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa gỗ thật dày, xuyên qua ánh sáng ảm đạm dưới lầu nhìn hoa văn quen thuộc trên cánh cửa kia. Tất cả mọi thứ ở đâu đều do chính tay anh chọn mua, không thể quen thuộc hơn nữa.
Thiệu Hiên có ở bên trong không? Anh cảm thấy trong đầu có hơi loạn, sợ hãi chính mình tùy tiện gõ mở cửa sẽ gặp phải chuyện xấu hổ gì đó.
Tay giơ lên, lại buông xuống, ba lần bảy lượt, tất cả dũng khí của anh bỗng nhiên biến mất, xoay người chuẩn bị rời đi, cửa lại bỗng nhiên im lặng mở ra.
Mạnh Thiệu Đình trố mắt xoay người lại, liền thấy cô dịu dàng đứng đó, trên người khoác áo nhỏ thật mỏng, tóc dài mất trật tự rũ xuống ở trước ngực, đôi mắt vừa to vừa sáng sủa, lại hàm chứa ưu sầu vô biên. Cô lẳng lặng nhìn anh, anh cũng im lặng nhìn cô, không biết qua bao lâu, anh nghe được tiếng nói nho nhỏ của Tĩnh Tri: "Thiệu Đình, vào đi, chúng ta trò chuyện."
Cô nói xong, liền tránh thân thể qua, buông mi mắt xuống.
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn sang, thấy trong phòng chỉ mở đèn tường bên giường, ánh sáng có chút mờ tối, mà cô đứng khuất sáng, càng không thấy rõ thần sắc biến đổi trên mặt cô. Trong khoảng thời gian ngắn, anh do dự đứng ở nơi đó, lại sinh ra một loại hốt hoảng muốn cướp đường mà chạy.
Đi vào trò chuyện. Nói cái gì? Là tạm biệt trước khi tuyên án, chuẩn bị xử anh tử hình sau khi ăn bữa tối phong phú? Cô sẽ nói cái gì? Là nói an ủi xin lỗi, hay là thương hại đồng tình?
Mặc kệ cái nào, anh đều sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được.
Nếu quả thật là như vậy, không bằng anh dứt khoát không đi vào, không bằng trực tiếp hoàn toàn né tránh, mắt không thấy, sẽ không phiền.
"Thân thể em mới tốt lên một chút thôi?" Anh đứng ở nơi đó không động đậy, chuyển đề tài, mắt dần dần thích ứng ánh sáng, liền thấy rõ ràng người trước mặt. Mặt cô gầy đi rất nhiều, nhưng thoạt nhìn khí sắc lại rất tốt, trong lòng không khỏi cười một tiếng, là vì rốt cuộc cô đã làm xong quyết định, nên tâm liền thả lỏng ư?
Tĩnh Tri khẽ gật đầu: "Uống thuốc đông y mấy lần, hình như là đỡ hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy trên người không có khí lực, đầu có chút choáng váng."