Mới đầu là bởi vì bệnh của Tĩnh Tri, Thiệu Hiên và cô liền chia phòng ngủ. Đợi đến khi bệnh tình của cô tốt hơn một ngày lại một ngày, hai người cũng không có đề cập đến chuyện chuyển phòng, cô không mở miệng, Thiệu Hiên tự nhiên cũng sẽ không nói. Đến cuối cùng, hơn nửa tháng đã qua, trong ngôi nhà hai sảnh ba phòng, ba người họ vẫn là mỗi người một phòng.
Tới cuối cùng, hết thảy chuyện này thật giống như là kết cục đã định.
Buổi sáng đưa Phi Đồng đi vườn trẻ, khi Mạnh Thiệu Hiên trở về, Tĩnh Tri đã rời giường chuẩn bị xong bữa sáng. Anh vừa vào cửa, liền thấy Tĩnh Tri bận rộn ở trước bàn ăn. Trong nháy mắt, khuôn mặt iền tràn ngập ôn nhu: "Bà xã, tại sao em lại thức dậy chuẩn bị bữa sáng, không phải nói muốn em nghỉ ngơi nhiều sao, bệnh của em vừa mới tốt lên thôi mà!"
Anh ôm lấy cô từ sau lưng, giống như trước kia vậy, cô đi tới chỗ nào, anh đều dính tới chỗ đó, còn thân mật đặt cằm ở trên hõm vai của Tĩnh Tri. Tay bưng dĩa của cô run lên, cả người lại cứng ngắc. Cô ngồi thẳng dậy từng chút một, trên mặt cố gắng treo lên nụ cười, khuỷu tay lại hơi thúc về phía sau, mới mở miệng nói: "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, em còn đang cầm đồ trong tay..."
Anh không lên tiếng, lại bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô, toàn thân Tĩnh Tri run lên mãnh liệt một chút, dĩa trong tay cô đột nhiên rơi xuồng trên bàn cơm, mà cả người cô lại như là không bị khống chế trở tay đẩy anh ra: "Thiệu Hiên! Anh đừng như vậy -- "
Giọng nói cô bén nhọn và hốt hoảng, trong lúc nhất thời, ngay cả cô cũng bị dọa đến sững sờ.
Mà Mạnh Thiệu Hiên lại cứng ngắc tựa ở trên bàn cơm, ánh mắt lướt qua đống hỗn độn trên mặt bàn kia, chân mày đáy mắt đều hàm chứa một chút ý cười tự giễu, nhưng bờ môi lại tà khí nâng lên. Anh cứ như vậy nhìn Tĩnh Tri đang chấn kinh, đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt cô ở trong lòng. Chân mày nhướng lên,
anh lại giống như thật lâu trước kia, vừa bá đạo lại mang theo lưu manh mở miệng: "Tĩnh Tri! Anh sẽ chờ em, chờ em lần nữa tiếp nhận anh. Nếu trước đây em có thể thích anh, như vậy từ nay về sau, em cũng có thể thích anh như cũ!"
Tĩnh Tri bị anh siết chặt trong ngực, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Cô dùng lực tránh né mấy lần, lại chỉ đổi lấy trói buộc của anh càng ngày càng chặt, đến cuối cùng, cô vô lực thở dài một tiếng, không hề phản kháng dư thừa nữa.
Mạnh Thiệu Hiên ôm cô thật chặt, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô, tất cả nhớ nhung và cùng khổ sở đã từng chịu đựng trôi qua như là thủy triều cuốn tới. Anh đợi cô lâu như vậy, đau khổ đợi cô lâu như vậy, vì sao chờ được lại là một kết quả như thế?
Vì sao cô đã từng hận anh hai thấu xương, mà bây giờ lại dứt bỏ không được anh ấy? Là tâm của cô thay đổi quá nhanh, hay là anh đối xử với cô không đủ tốt, để cô toàn tâm toàn ý, cam tâm tình nguyện rời đi với anh?
Trong lúc trầm mặc, chợt nghe tiếng di động vang lên. Tĩnh Tri mượn cơ hội đẩy anh ra, áy náy nhìn anh một cái: "Điện thoại của em."
Cô lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, sắc mặt liền thay đổi. Di động này là Thiệu Đình mua cho cô, số điện thoại cũng là do anh đăng kí cho cô, cô... hoàn toàn không có nghĩ đến phải thay đổi điện thoại hoặc số điện thoại...
Dư quang khóe mắt của Mạnh Thiệu Hiên chỉ hơi lướt qua, liền thấy được hai chữ "Thiệu Đình". Ánh mắt anh trầm xuống, lại lưu manh đi qua ôm lấy cô: "Là điện thoại của anh hai à, em nhận đi, xem có phải là có chuyện gì hay không?"
Tĩnh Tri cảm thấy có chút xấu hổ, muốn đẩy anh ra để đi sang một bên nghe điện thoại, nhưng lại cảm giác mình như vậy thì giống như có chuyện mờ ám, chỉ đành kiên trì nhận điện thoại: "Alo, Thiệu Đình, là em, có chuyện gì không?"
Mạnh Thiệu Hiên chỉ cúi đầu chuyên chú đùa nghịch tóc của cô, như là không chút để ý cô gọi điện thoại với Thiệu Đình, Tĩnh Tri cũng dần dần thả lỏng.
"Gặp mặt? Anh... anh có chuyện gì, không thể nói ở trong điện thoại sao?" Tĩnh Tri lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Mạnh Thiệu Đình sẽ nói muốn gặp mặt với cô, cô theo bản năng liền suy nghĩ có phải anh muốn nuốt lời hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn, vừa lo vừa vui, lại giật mình nói không ra lời.
"Anh, anh muốn gặp mặt với em và Thiệu Hiên?" Tĩnh Tri nghe được câu nói kế tiếp của anh, lại càng lấy làm kinh hãi. Cô xoay mặt sang nhìn Thiệu Hiên, Thiệu Hiên cũng đang nhíu mi nhìn cô. Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút xấu hổ không biết nói cái gì cho phải...
"Bà xã, nếu anh hai muốn gặp chúng ta, nhất định là có chuyện quan trọng, đồng ý đi." Anh bỗng nhiên mở miệng, Tĩnh Tri sửng sốt, theo bản năng nhìn nhìn điện thoại. Thiệu Hiên và cô cách nhau gần như vậy, anh ấy nhất định là nghe được lời nói của Thiệu Hiên, nghe được Thiệu Hiên gọi cô là bà xã...
Trong lòng không khỏi có chút sầu não, đầu kia điện thoại cũng trầm mặc một hồi, khi cô xấu hổ không biết nên mở miệng như thế nào, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình liền chậm rãi vang lên: "Ba giờ chiều nay, chúng ta hẹn nhau ở quán cả phê số đường Thanh Đồng."
Tĩnh Tri biết nơi đó, chính là ở khúc quanh ngã tư đường đi ra từ Tĩnh Viên, cô thường xuyên tới nơi đó. Anh vừa nhắc tới, cô liền nhớ đến.
"Được, em và Thiệu Hiên sẽ đến." Cô lên tiếng trả lời, nghe được anh ừ một tiếng, sau đó yên lặng nói với cô gặp sau, cô cũng dần dần tỉnh táo lại, lễ phép nói gặp lại sau. Cúp điện thoại, liền nhìn thấy Thiệu Hiên mỉm cười nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng cô lướt qua một chút hoảng loạn, liền vội vàng đứng lên chuyển đề tài: "Chúng ta ăn sáng thôi, đều sắp nguội rồi."
"Được." Vẻ mặt anh cười như ánh mặt trời, áo sơ mi cotton trên người càng làm nổi bật vẻ tuấn mỹ và ấm áp của anh. Làn da xinh đẹp và sáng bóng như sương tuyết trắng, anh đưa tay kéo cô, cúi đầu hôn gương mặt của cô. Dưới sự né tránh trong vô thức của cô, chóp mũi lành lạnh của anh hơi cọ xát tóc của cô, trong
miệng có chút oán giận như làm nũng: "Bà xã, sao em cứ trốn tránh anh? Trước đây em cũng không như vậy ..."
Tĩnh Tri không biết nên nói cái gì cho phải, hồi lâu sau, cô cười khổ một tiếng, vẫn khẽ đẩy anh: "Thiệu Hiên, anh đừng như vậy, cho em chút thời gian đi..."
Cánh tay ôm cô của anh hơi cứng ngắc một chút, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại càng phát ra ánh sáng ngọc. Anh giống như ba năm trước đây, lưu manh nhìn cô, ở bên môi nhiễm nụ cười tà khí chẳng hề để ý: "Được, dù sao chúng ta còn có thời gian cả đời."
Ngón tay bưng ly sữa của cô hơi run lên một chút, lại buông lông mi thật dài xuống. Cô không dám liếc mắt nhìn Thiệu Hiên một cái, nhưng trong lòng lại hoảng hốt mờ mịt một mảnh. Cả đời, cuộc đời anh chỉ mới vừa bắt đầu, mà cuộc đời cô lại như đã kết thúc...