Gió lạnh thổi vào, tóc dài ướt sũng của cô trong nháy mắt liền bị thổi bay lên, đánh vào trên mặt hơi đau, Phó Tĩnh Ngôn cúi đầu cười ra tiếng; “Tùy tiện? Mạnh Thiệu Tiệm, anh quả thật là điển hình của qua cầu rút ván! Chẳng trách cha mẹ ruột anh không thương anh như thương em trai anh, chẳng trách Phó Tĩnh Tri chán ghét anh, ghê tởm anh, không có một chút cảm tình với anh. Đàn ông giống như anh vậy, xứng đáng rơi xuống tình cảnh như thế!”
“Câm miệng!” Sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm đột nhiên thay đổi, hai mắt âm trầm khát máu tràn ngập dữ tợn, vào lúc anh lên tiếng kia, anh cũng lập tức trở tay ném một bạt tai lên mặt Phó Tĩnh Ngôn, âm thanh nặng nề vang lên: “Tôi cảnh cáo cô, quản tốt cái miệng của cô, xem chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói, nếu không, đừng trách tôi không khách khí.”
“Không khách khí? Anh đối xử với tôi như bây giờ, đối xử như thế với vị hôn thê như tôi thì gọi là khách khí ư? Bên ngoài anh nuôi một người phụ nữ có dáng dấp giống như Phó Tĩnh Tri, đó mà gọi là khách khí với tôi sao? Anh đừng cho là tôi không biết, Mạnh Thiệu Tiệm, tôi cho anh biết, tôi biết rõ ràng gốc gác của anh, anh cũng không có hơn gì ai, anh thật sự cho rằng nhà họ Mạnh bạc đãi anh ư? Tôi cho anh biết, anh có hôm nay đều là do kiếp trước tích đức, anh còn vọng tưởng tranh với Thiệu Đình sao? Phi!” Phó Tĩnh Ngôn che mặt sưng đỏ lui về phía sau mấy bước. Vừa nói xong, liền không khỏi có chút chột dạ...
“Lời này của cô có ý gì? Cái gì gọi là anh thật sự cho rằng nhà họ Mạnh bạc đãi anh?” Mạnh Thiệu Tiệm tiến lên một bước, bỗng nhiên đưa tay bóp chặt cổ của cô. Thân hình anh cao to và rất có lực, chỉ một tay liền bóp cô chặt đến không thở nổi. Phó Tĩnh Ngôn kinh hãi lúng túng, nghĩ đến nói ra tin tức như thế, tất nhiên là sẽ mưa gió đầy trời. Hơn nữa từ trong xương, cô cũng không tin chuyện này, nếu nói Mạnh Thiệu Tiệm không phải đứa nhỏ của nhà họ Mạnh, sao Mạnh Chấn Tông cáo già kia có thể nuốt cục tức như vậy chứ?
Huống chi, cô đã bại bởi con tiện nhân Phó Tĩnh Tri kia, cô không muốn mình lại thua đến rối tinh rối mù!
“Anh buông tôi ra...” Mặt cô chợt đỏ bừng, liều mạng cào mu bàn tay anh, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm lại mặt mày bất động, chỉ là lực đạo trên tay càng tăng thêm mấy phần. Phó Tĩnh Ngôn bị anh bóp đến trợn mắt nhìn thẳng, sắc mặt đều tái xanh, lúc này anh mới hung hăng buông tay ra, đẩy cô ngã xuống đất: “Phó Tĩnh Ngôn, tôi cảnh cáo cô, chuyện của tôi còn chưa tới phiên cô quản, tốt nhất cô an phận thủ thường đợi ở nhà cho tôi, bằng không...”
Anh cúi đầu cười lạnh, lại làm cho Phó Tĩnh Ngôn sợ hãi đến toàn thân phát run, nhưng anh lại không nói thêm gì nữa, chỉ châm biếm nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài: “Chẳng trách lão nhị không thích cô, cô so với Phó Tĩnh Tri, không phải chỉ kém hơn một chút đâu. Cùng là con gái của Phó Chính Tắc, sao một người ở trên trời một người dưới ở dưới mặt đất vậy chứ?”
“Cút -- Mạnh Thiệu Tiệm, anh cút --” Hồi lâu sau, phó Tĩnh Ngôn bỗng nhiên như là điên rồi, tay nắm ly lên hung hăng ném ra ngoài, nhưng cửa đã đóng lại, cái ly nện lên cánh cửa, bể thành những mảnh nhỏ. Một mình cô ngồi ngây ngốc ở trên sàn nhà, tai vang vọng đều là câu nói cuối cùng kia của Mạnh Thiệu Tiệm, cô kém hơn Phó Tĩnh Tri... Cho nên cô mới thua thảm bại trước mặt cô ta ư!
Năm đó Tĩnh Tâm chế nhạo Tĩnh Nghi một câu, nói: “Nhà họ Mạnh còn có hai người đàn ông, không bằng cô cũng gả qua, làm một đôi chị em dâu với Tĩnh Tri?” Lại ứng nghiệm ở trên người của cô, cô cho rằng cô giúp đỡ Mạnh Thiệu Tiệm ngồi vững vàng chức chủ tịch là có thể lập tức áp chế được Phó Tĩnh Tri, nhưng không ngờ việc đời như bàn cờ, trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm lại mê luyến chị gái của cô. Nếu không phải trong lúc vô tình cô phát hiện anh ta ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ giống Phó Tĩnh Tri, cho tới bây giờ cô vẫn sẽ bị anh ta lửa gạt!
Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ? Vạch trần anh ta, đưa gốc gác của anh ta ra ngoài? Sau đó anh ta xuống đài, cô và anh ta giải trừ hôn ước, sau đó cô sẽ mất hết thể diện rồi ra nước ngoài ư?
Không, đây cũng không phải là thứ cô muốn. Chưa tính đến cửa ải của cha nuôi, hơn nữa chính cô cũng không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy, không tiếp nhận được sự thật lại lần nữa thua thảm hại trước mặt Phó Tĩnh Tri!
Cô không cam lòng, không cam lòng... Phó Tĩnh Tri dựa vào cái gì sau khi sa sút còn được Mạnh Thiệu Đình thương yêu như vậy? Dựa vào cái gì ba người đàn ông nhà họ Mạnh đều si mê chị ta như thế? Dựa vào cái gì vận may trên đời đều rơi vào trên người của chị ta? So tướng mạo, thân thế, Phó Tĩnh Ngôn cô có điểm nào thua chị ta? Cô không cam lòng! Không cam lòng!
Điên cuồng mang theo tất cả phẫn nộ và đố kị làm cho cô ta mất đi lý trí, cô ta chưa bao giờ nghĩ rõ ràng, cũng chưa bao giờ tìm nguyên nhân từ trên người mình. Năm đó Tĩnh Tri dùng phương pháp như thế để bức cô ta đi xa tha hương, kỳ thực đó lại là phương thức có lợi nhất với cô ta, bảo toàn tôn nghiêm, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Nếu như cô ta có thể nắm chặt, cũng sẽ không đi lên lại con đường xưa. Huống chi, người ta vốn là vợ chồng, cô ta lại quên không còn một mảnh, chỉ hận Phó Tĩnh Tri đoạt đi người đàn ông của cô ta, lại chưa từng suy nghĩ, người nên hận nên oán, làm sao cũng không tới phiên Phó Tĩnh Ngôn cô ta. Có tư cách trả thù nhất, có tư cách bỏ đá xuống giếng nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ có Tĩnh Tri.
Mạnh Thiệu Đình đi ra từ bệnh viện, mới vừa tới chỗ đổ xe, một người phụ nữ lẳng lơ đi tới, chặn đường của anh.
Nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên, lại là phó Tĩnh Ngôn, trong bầu trời tràn ngập băng tuyết, tóc dài của cô ta cuốn lại thật chặt, lộ ra cái trán trơn bóng, cũng không đầy son phấn như lần gặp mặt trước, chỉ là một gương mặt mộc, nhưng lại khiến cô ta thoạt nhìn trẻ tuổi thanh tú hơn rất nhiều. Cô ta mặc một bộ đồ da màu đen đắt tiền, dáng người cao ngất đứng ở trước mặt của anh, nét mặt lại không có quá nhiều biểu tình, chậm rãi nói: “Mạnh tiên sinh, xin nể mặt nói chuyện một chút.”