Anh là một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, Tĩnh Tri liền tin hơn phân nửa, ngữ điệu cũng thoải mái hơn: “Có thể là em nghe tin sai thôi, em cũng không tin. Thiệu Hiên tuyệt đối sẽ không chạm tới ma túy, điểm này em vẫn tin tưởng anh ấy. Nếu như anh ấy dính vào thứ này, liền không phải Thiệu Hiên mà em quen biết rồi, quả thật sẽ khiến em cảm thấy thất vọng.”
Thấy cô nói như vậy, Mạnh Thiệu Đình không khỏi ngẩn ra, chợt thở phào lớn một hơi. May là anh không có nói ra chân tướng với cô, bằng không Tĩnh Tri nhất định sẽ hết sức tức giận. Chờ đến lúc Thiệu Hiên trở về, không chừng sẽ trách anh không giữ lời hứa.
“Em nói rất đúng, Thiệu Hiên tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Đã khuya, chúng ta ngủ đi.” Anh cũng quên tiếp tục hỏi cô rốt cuộc là nghe được tin đồn này từ nơi nào, Tĩnh Tri cũng đã tháo xuống một khối tảng đá lớn ở trong lòng. Tuy còn có chút nghi hoặc rốt cuộc có phải Thiệu Hiên đi Việt Nam hay không, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nếu chuyện hút ma túy là giả, rất hiển nhiên cũng nên không tính đôi câu vài lời nghe được từ chỗ An Thành. Đang yên lành, ai sẽ đi Việt Nam - nơi quỷ quái đó chứ? Nghĩ như vậy, liền tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, chỉ chốc lát sau, liền nặng nề ngủ thiếp đi...
“Chấn Tông không mở miệng, mấy lão già chúng tôi tự nhiên không thể vượt ra ngoài giới hạn. Nói như thế nào, Chấn Tông sống một ngày, lời nói của ông ấy vẫn sẽ có ảnh hưởng ở Mạnh thị. Dù cho cháu là con của ông ấy, nhưng cũng không thể vượt qua cha của mình chứ.”
“Lão Đặng nói có lý, cháu trai lớn vẫn không nên nóng vội, dù sao... Chấn Tông chỉ là bị bệnh, vẫn chưa đi đâu.”
Có người phụ họa, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, lập tức trong phòng họp lớn này liền có người nhỏ giọng nói đúng vậy, đúng vậy, dần dần tiếng nói càng lớn hơn.
Mạnh Thiệu Tiệm cưỡng chế tức giận, để cho chính mình yên lặng đi ra khỏi phòng họp. Mới vừa đi vào giữa phòng làm việc, anh liền giận dữ ném vỡ điện thoại di động, đi tới bên bàn làm việc ở trước mặt không xa, lại đập bể dĩa thủy tinh nho nhỏ đựng trái cây vẫn luôn đặt ở nơi đó, sơn trà ngâm đường rơi xuống đất xoay tròn. Anh hơi sững sờ, ngồi xổm xuống, nhìn trên thảm màu tối, những quả sơn trà nho nhỏ như tuyết, bỗng nhiên trong lòng liền bắt đầu sinh ra một suy nghĩ nho nhỏ.
Mà suy nghĩ này dần dần liền mọc rễ nảy mầm, trở thành một gốc cây đại thụ chọc trời ở trong lòng anh.
Sau khi Tĩnh Ngôn ra nước ngoài tĩnh dưỡng, Tiêu thư ký liền rất bất mãn với anh. Thói đời này, mỗi một người đều rất thông minh, thấy gió đối hướng liền thay đổi sắc mặt với anh. Trong ban hội đồng quản trị của công ty đều là một đống lão già bảo thủ, gây áp lực với anh, tiếng ủng hộ lão nhị vẫn cao như trước. Anh biết, chỉ cần cha ở bệnh viện tỉnh lại, nói một câu, anh lập tức phải cuốn gói ra đi.
Thời gian của anh không nhiều lắm, nhất định phải nhanh ra tay. Cũng may là anh chiếm thiên thời địa lợi. Hiện nay chỉ cần kéo Linh Linh đến bên người, anh liền có cả nhân hòa.
Tay bất giác nắm chặt sơn trà ngâm đường, tầng mồ hôi hơi mỏng làm tan lớp áo đường kia ra, lộ ra thịt quả đỏ tươi xinh đẹp ở bên trong. Anh ngồi xổm trên mặt đất, mở lòng bàn tay ra, nhìn đống hỗn độn trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lại nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của thiếu nữ. Anh theo đuổi sự ấm áp ít đến đáng thương, mà nay, anh lại muốn phá hủy một lần nữa sao?
Nhưng anh đã đứng lên, cầm lấy điện thoại không dây trên bàn lên, bấm một dãy số, mặt không biểu tình chậm rãi mở miệng: “Bắt đầu hành động đi.”
Chốc lát sau, anh cúp điện thoại, đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía ánh sáng, trên mặt anh lúc sáng lúc tối, có chút thấy không rõ vẻ mặt lúc này của anh là gì? Nhưng chưa đến mấy phút sau, anh lại cầm điện thoại lên: “Điều tra cho tôi phương thức liên lạc với tiểu thư Tô Linh, sau khi tra được lập tức cho tôi biết.”
Lúc Tô Linh nhận được điện thoại, chính là vào nửa đêm. Cô chơi vui vẻ cả đêm, vừa mới ngủ thiếp đi, bởi vậy khi bị chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức, liền cực kỳ không kiên nhẫn, nhắm mắt lại gần như là rít gào rống to: “Ai vậy hả? Hơn nửa đêm lại đi gọi điện thoại, có bệnh à!”
Mạnh Thiệu Tiệm bị tiếng la của cô làm màng nhĩ chấn động vang ong ong, anh liền cảm thấy buồn cười nói không nên lời. Giọng nói Tô Linh mang theo buồn ngủ nồng đậm, giọng phát giận tràn ngập tính trẻ con, khiến anh gần như có thể liên tưởng đến bộ dáng cô tức đến hổn hển vì đang ngủ mà lại bị người khác làm ồn.
“Linh Linh, là anh, Mạnh Thiệu Tiệm.” Giọng của anh nhàn nhạt, mang theo ôn hòa và chắc chắc.
Bên kia điện thoại lại trầm mặc, anh kiên trì chờ, thậm chí còn tựa lên trên tường, đốt một điếu thuốc, thành thạo phun ra một vòng khói. Khuôn mặt anh đẹp trai, lại mang theo vẻ quyến rũ trưởng thành của người đàn ông, đứng ẩn ở trong sương khói màu xanh nhạt, dường như mang theo mấy phần tuấn mỹ làm cho người ta hoảng hốt.
Cơn buồn ngủ của Tô Linh lập tức bị dọa chạy, cô xoay người ngồi dậy, ôm chặt di động vào trong lòng. Một lúc lâu sau, lại hung hăng nhéo chính mình một cái. Cô đau đến nhe răng trợn mắt, mới biết không phải là nằm mơ. Thế nhưng, Mạnh Thiệu Tiệm gọi điện thoại cho cô? Chẳng lẽ tới sớm như vậy ư?