Cô vẫn ngồi đến xế chiều, thẳng đến khi di động vang lên, cô mới mờ mịt nhận cuộc điện thoại, là giọng của Cố Lưu Tô, muốn cô tới một quán bar dưới đất tên là .
Tĩnh Tri lên lầu thay một bộ quần áo, lại sửa sang lại một chút, làm cho mình thoạt nhìn không quá thất lễ, lúc này mới xuống lầu. Người anh để lại muốn đưa cô đi, Tĩnh Tri uyển chuyển cự tuyệt, chỉ nói muốn đi thăm Tương Tư. Những người đó biết quan hệ của cô với Tương Tư và Thanh Thu, bởi vậy cũng không ngăn cản nữa, giúp cô đón xe taxi liền trực tiếp rời đi.
Tĩnh Tri báo tên quán bar, tâm lại dần dần trở nên thấp thỏm. Nếu quả thật nghe được một ít tin gì đó từ chỗ Ngụy Nhị, cô nên làm cái gì bây giờ? Là lựa chọn tin tưởng, hay lựa chọn không tin?
Cô không biết, cô chỉ biết là lòng của cô cực kỳ rối loạn. Chẳng lẽ anh lại không cảm thấy được sự bất an của cô ư? Vì sao có chuyện gì lại không muốn thương lượng với cô, lại cần phải huy động nhiều người như vậy đến gạt cô? Chẳng lẽ anh không biết, giấy hoàn toàn gói được lửa sao?
Cô có chút đau đầu ngăn cản chính mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cảnh phố hoàng hôn mang theo một chút thê lương, giống như miêu tả tâm tình của cô vào lúc này.
Mới vừa đi đến cửa quán bar kia, liền có đứa bé giữ cửa ân cần hỏi cô là Phó tiểu thư đúng không? Cô gật đầu xác nhận, đứa bé giữ cửa lập tức gọi phục vụ ân cần mang cô đi đến phòng bao.
Đi qua đoàn người ngư long hỗn tạp, quẹo mấy vòng, liền đến một thế giới hoàn toàn khác biệt. Phục vụ đứng ở bên ngoài một phòng bao, nhẹ nhàng gõ cửa. Tĩnh Tri không khỏi nhẹ bóp chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu.
Cửa mở, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí ngẩng đầu đi vào phòng bao. Cô nhìn thấy một người phụ nữ... không, nói chính xác, hẳn là một người phụ nữ tuyệt thế, toàn thân toát ra hơi thở nữ vương, giống như là một viên dạ minh châu rực rỡ rơi vào giữa đám người, chói lọi đến mức khiến người ta không mở mắt được.
Cố Lưu Tô mặc một thân đồ công sở màu đen, tóc xoăn dài giống như tảo biển bồng bềnh lười biếng xõa ở trên người, hai chân chị ta xếp chồng lên nhau, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc nhỏ dài, giữa môi đỏ tươi chậm rãi phun ra một làn khói màu lam nhạt xinh đẹp mê người, tròng mắt xinh đẹp hơi híp lại như một con mèo, bộ dáng giống như rất hài lòng.
Tĩnh Tri đi vào liền bị hào quang của chị ta hấp dẫn, một lúc lâu sau mới chú ý tới một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất trong góc phòng bao. Cô đi nhanh vài bước, tiến lên vừa nhìn, mới phát hiện quả nhiên là Ngụy Nhị.
Lúc này Cố Lưu Tô liền đứng lên, vóc dáng chị ta thon dài nhỏ cao, khoảng m trở lên, nhưng vóc người lại tốt đến mức làm cho người ta phun máu. Tĩnh Tri nhìn thấy chị ta liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng cảm thán, đây mới là phụ nữ đỉnh cao.
“Em tìm người này đúng không? Có lời gì thì hỏi đi, chị mới vừa để cho người ta dạy dỗ hắn một lần, hắn không dám nói dối đâu.” Thái độ Cố Lưu Tô mang theo một chút thân mật, làm cho Tĩnh Tri sinh ra cảm tình. Cô cười với chị ta, chân thành nói cám ơn: “Cám ơn chị, Cố tiểu thư.”
“Gọi chị Lưu Tô là được rồi.” Cố Lưu Tô mím môi cười, giống như minh châu tuyệt thế, sáng rực rỡ.
Tĩnh Tri đi tới bên người Ngụy Nhị, bắt đầu hỏi từng câu. Cố Lưu Tô đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, thẳng đến khi cô hỏi xong, thất hồn lạc phách đi tới. Lúc này Cố Lưu Tô mới liếc nhìn cô một cái, đưa một ly nước qua: “Em tin người đàn ông của em làm việc này?”
Tĩnh Tri mờ mịt nhận lấy ly nước, lắc đầu rồi dừng lại: “Em không biết, em không muốn tin , thế nhưng...”
“Không có thế nhưng.” Cố Lưu Tô kẹp điếu thuốc, giơ tay lên, ánh mắt chị ta lợi hại và chắc chắc, “Không có thế nhưng, tin chính là tin, không tin chính là không tin. Nếu như tin, thì không cần làm gì cả, chờ anh ta nói cho em biết, nếu như không tin, liền đi tìm anh ta ngả bài hỏi rõ ràng.”
“Anh ấy đã đi Việt Nam, anh ấy không chịu nói cho em biết.”
“Vậy đi Việt Nam tìm anh ta, thương lượng trực tiếp, hỏi rõ ràng.” Ngón trỏ thon dài Cố Lưu Tô bắn một chút tàn thuốc, khói bụi tuôn rơi xuống, khuôn mặt tinh xảo của chị ta dưới ánh đèn không sáng lắm làm nổi bật vẻ đặc biệt động lòng người. Tĩnh Tri hoảng hốt nhìn chị ta, tim như bị đao cắt.
Ngụy Nhị nói, là Thiệu Đình muốn hắn dụ dỗ Thiệu Hiên hút ma túy, còn quấn quýt với một ả gái điếm. Cô nàng gái điểm kia đắc tội người của hắc đạo, Thiệu Hiên đi Việt Nam, chính là đi cứu người gái điếm kia. Là Thiệu Đình an bài người đi cùng Thiệu Hiên, thế nhưng sau khi Thiệu Hiên đi Việt Nam, liền cắt đứt liên lạc... Mà hôm nay gặp An Thành, là Thiệu Đình muốn An Thành cho hắn một khoản tiền, đuổi hắn ra nước ngoài, bịt miệng của hắn. Lúc hắn muốn lên máy bay, bị người của Cố Lưu Tô cản lại.
“Chẳng may là thật thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng may thật là anh ấy thì làm nên làm cái gì bây giờ?” Tĩnh Tri hốt hoảng thất thố. Cô không dám nghĩ tới, nhưng lại không khống chế được nghĩ về hướng đó.