“Phó Tĩnh Tri có ở đây hay không?” Sau cơn mưa đầu, Tô Linh vẫn để mái tóc ngắn đẹp trai, mặc một áo khoác ngoài đỏ rực nhảy xuống xe, liền phóng vào trong Tĩnh Viên. Cô tiện tay bắt được một người hầu bên cạnh, vô cùng lo lắng vạn phần mở miệng: “Mau dẫn tôi đi gặp cô ta, tôi có chuyện rất khẩn cấp muốn nói với cô ta!”
“Tiểu thư ra ...” Người hầu bị cô gái đột nhiên xông tới làm hoảng sợ, một lúc lâu sau mới phản ứng được, lắp bắp nói.
“Đi nơi nào?” Tô Linh gần như nổi điên, Mạnh Thiệu Đình đang mở cuộc họp khẩn cấp, phân phó ai cũng không gặp, cô cũng không gọi điện thoại vào được! Chỉ đành đến tìm Phó Tĩnh Tri.
“Không biết, tiểu thư không cho người đưa...”
“Điện thoại đâu, cho tôi số điện thoại!” Tô Linh trực tiếp xoay quanh, đợi người hầu kia luống cuống tay chân báo dãy số ra. Lúc cô vội vã gọi qua, lại nghe được từ trên lầu loáng thoáng truyền đến tiếng chuông di động!
Tính tình Tô Linh nóng nảy, dưới cơn tức giận, liền đập nát di động trong tay! Cô xoay người liền chạy ra ngoài, lại hoảng hốt giao phó một câu: “Chờ Phó Tĩnh Tri trở về, bảo cô ta lập tức liên lạc với tôi!”
“Á... Tiểu thư, tiểu thư xin hỏi cô là...”
Tô Linh không kịp để ý cô ta, tiện tay ném ra một tờ danh thiếp, liền bịch bịch bịch chạy thẳng tới xe. Cô khởi động máy, vừa chuyển phương hướng, vụt một tiếng liền ra khỏi Tĩnh Viên, chạy thẳng tới Mạnh thị.
“Cô nghĩ kỹ chưa?”
“Đương nhiên, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần cô xoay người ra, chúng ta liền tuyệt đối không ngăn cản.”
“Kỳ thực, đoàn cố vấn pháp luật của tôi nói cho tôi biết, tôi làm như vậy là chuyện rất thua lỗ. Bởi vì vấn đề tác phong cá nhân chưa chắc có thể trở thành nguyên nhân quan trọng khiến nó không có tư cách thừa kế sản nghiệp gia tộc, nhưng chọc đến chuyện kiện cáo giết người thì có thể không chừng. Bởi vậy, nếu như tôi muốn không có chút sơ hở, khẩu cung của cô cũng không phải quan trọng nhất...”
“Thế nhưng, ai bảo tôi ước định chuyện này trước với cô rồi. Tôi là một người đàn ông trưởng thành để ý chữ tín, còn nữa, dù sao tôi và Thiệu Đình cũng là anh em ruột, chuyện đuổi tận giết tuyệt, tôi cũng không thể làm được. Vì thế, hiện tại liền xem Phó tiểu thư cô, chỉ cần cô nguyện ý hợp tác với tôi, tôi vẫn cực kỳ cao hứng hợp tác với cô. Nhưng nếu cô không muốn, bây giờ tôi có thể tiễn cô ra...”
“Bằng không, tôi đi ra ngoài trước, để không gian này lại cho cô, cô suy nghĩ thêm mười phút đi?”
Mạnh Thiệu Tiệm đốt một điếu thuốc, làm bộ lấn tới.
Trong phòng làm việc thật lớn giống như tuyết đông cứng, có rất ít đồ trang trí, lại càng bộc lộ vẻ lành lạnh. Tĩnh Tri ngồi ở trên sô pha, trà trước mặt đã sớm lạnh, nhưng cô vẫn cầm chặt cái tách.
Thấy cô không lên tiếng, Mạnh Thiệu Tiệm liền đứng lên: “Cô suy nghĩ thêm một chút đi.”
Anh đứng lên, đi từng bước một đến cửa, trong lòng lại đang yên lặng đếm bước chân của mình.
Lúc tay vịn lên tay nắm cửa, cô vẫn cúi đầu, rụt vai ngồi ở chỗ kia, không nói một lời. Mạnh Thiệu Tiệm lại cười chắc chắn, đưa tay kéo cửa ra.
Hôm nay, lúc cô đi vào công ty, anh liền nắm chặt trăm phần trăm, cô sẽ làm tất cả theo mong muốn của anh.