Editor: May
Anh cũng không ở thành phố A lâu, sau khi tham gia lễ tang của cha liền lặng lẽ rời đi. Chuyện đã trôi qua hơn một tháng, tuy có Hà Dĩ Kiệt sử dụng lực lượng phía chính phủ giúp anh đè chuyện này xuống, nhưng các loại lời đồn đãi khó nghe vẫn duy trì liên tục, truyền bá sôi sùng sục, lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Không cần phải nói Mạnh Thiệu Đình cũng biết, tất cả đều là vị anh cả của anh ban tặng.
Trong lòng anh hận anh ta thấu xương, cũng có chút hoài nghi với chuyện cha đột nhiên qua đời, nhưng cha vẫn luôn ở trong bệnh viên của Bắc Thành, Mạnh Thiệu Tiệm muốn hạ thủ là chuyện hoàn toàn không thể nào. Huống chi, ngày đó lúc nghe cha nói với anh chuyện này, cha nói cho anh biết, cho tới bây giờ Mạnh Thiệu Tiệm vẫn chưa hay biết gì, còn không biết thân thế của mình. Nếu như thế, cho dù anh ta thủ đoạn độc ác thế nào, cũng sẽ không hạ độc thủ như vậy với “Cha ruột” mình chứ!
Vốn sau khi cha chết đi, anh có thể công bố tin tức này với công chúng, nhưng thứ nhất xác của cha còn chưa lạnh, anh không muốn cha vừa mới qua đời liền truyền ra tin tức kinh người như vậy, làm cho cha bị người đời chế nhạo. Thứ hai, mặc kệ nói như thế nào, mẹ đẻ của Mạnh Thiệu Tiệm cũng là mẹ của anh, đả kích cha qua đời đối với mẹ cũng đã đủ nặng nề, nếu anh ở thời điểm như vậy, vì đoạt lại Mạnh thị liền vạch trần ra thân thế của Mạnh Thiệu Tiệm, không nói dư luận chỉ trích mẹ như thế nào, dù là chính mẹ, chỉ sợ cũng chịu không nổi đả kích như vậy.
Anh đã mất đi một người thân, không muốn lại mất đi một người nữa.
Huống chi, hiện tại anh thật giống mất đi ý chí chiến đấu, tuyệt đối không muốn để ý tới việc này.
Mang thai đến tháng thứ bốn, tình huống thai nhi đã cơ bản ổn định lại. Sau khi đi bệnh viện làm kiểm tra, Tĩnh Tri nhìn tỉ mỉ ảnh siêu âm kia hồi lâu.
Cục cưng của cô dài đến cm, nặng gam, hiện tại mặc dù cô không cảm giác được thai nhi hoạt động, nhưng bác sĩ nói, hiện giờ trái tim của cục cưng hoạt động càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa nội tạng đã trưởng thành, cuống rốn cũng đã tạo thành, thai nhi và cơ thể mẹ sẽ càng liên kết chặt chẽ, khả năng sinh non cũng đồng thời giảm bớt rất lớn, Từ lúc nghe được những câu này từ trong miệng bác sĩ, Tĩnh Tri mới hoàn toàn yên lòng.
Trên ảnh siêu âm màu có thể nhìn thấy làn da rất hồng của đứa bé, bóng loáng trong suốt, xuyên thấu qua làn da là có thể nhìn thấy huyết quản, thế nhưng đầu nhỏ và cái mông nhỏ vẫn là nhọn, như là một con cá nhỏ đang yêu đang im lặng ngủ say ở trong nước ối.
Trời sinh phụ nữ có tình mẹ vô cùng mạnh liệt, đặc biệt lúc đặc biệt để ý, đặc biệt nghĩ đến đứa bé trong bụng, hưng phấn và vui sướng kia sẽ khuếch đại mấy chục lần.
Cả buổi chiều, Tĩnh Tri liền phát ngốc với cục cưng của cô, không ngừng ảo tưởng, đứa con gái đáng yêu này lớn lên sẽ giống ai? Có lẽ, mặt mày giống như cô, khí chất thanh tú, mũi giống anh, vừa cao vừa thẳng, làn da phải giống cô, trắng trắng nộn nộn, bé gái vẫn là trắng trẻo nõn nà sẽ tốt hơn. Vóc dáng thì sao? Giống như anh là được rồi, tốt nhất thon dài một chút, cao thẳng một chút, giống như Cố Lưu Tô vậy!
Bác sĩ nói, cô mang thai chính là một bé gái khỏe mạnh nhu thuận!
Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé
Tĩnh Tri nghĩ đến đây, trong ngực liền không ngừng nhiễm ngọt ngào. Bé gái rất tốt, tính tình Thiệu Đình như vậy, nhất định cực kỳ mềm lòng với con gái. Cô chỉ cần suy nghĩ một chút, đợi khi con gái sinh ra, một đoàn mềm nhũn nho nhỏ được Thiệu Đình ôm vào trong ngực, cô liền cảm thấy hạnh phúc nói không nên lời.
Anh tức giận cô cũng được, không muốn trở về cũng được, cô luôn luôn chăm sóc tốt đứa nhỏ, sinh hạ đứa nhỏ xong, một ngày nào đó, cô sẽ làm Thiệu Đình hiểu rõ lòng của cô, một ngày nào đó, anh cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh mẹ con các cô.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tĩnh Tri liền muốn Bình Bình gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình. Kỳ thực, cô thật sự rất muốn chính miệng nói cho anh biết, chỉ là vừa nghĩ đến lúc hai người nói chuyện, giọng nói anh lạnh lùng, cô chỉ sợ chính mình sẽ xấu hổ nói không ra lời.
“Đúng... Là con gái... tôi thấy rồi, có xinh đẹp hay không?”
Bình Bình cười khanh khách: “Lớn cỡ bàn tay, giống như một con cá nhỏ, còn chưa nhìn thấy ngũ quan đâu, sao có thể nhìn ra có xinh đẹp hay không? Dù sao em cũng thấy rất xấu...”
Tĩnh Tri bưng một ly trà, ở sau thắt lưng lót một thảm mềm nho nhỏ, cô mỉm cười nhìn vẻ mặt hớn hở của Bình Bình, tưởng tượng thấy biểu tình lúc này của Mạnh Thiệu Đình ở đầu dây bên kia điện thoại, khóe miệng liền không nhịn được nâng lên.
Không biết Mạnh Thiệu Đình nói gì đó, Bình Bình cau mày, kêu la: “Được rồi được rồi, không giống cá nhỏ, giống công chúa bạch tuyết, con gái của ngài là cục cưng xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất khắp thiên hạ, vậy có được chưa!”