Editor: May
Bên này vẫn đang ngẩn người, lại chợt nghe chuông cửa vang lên. Người hầu đi mở cửa, là hàng xóm sau khi anh đến nước Úc, đó là một tiểu thư người Mỹ gốc Hoa, bởi vì đều là người Trung Quốc, vì thế bình thường cũng có lúc lui tới. Mẹ Lâm tiểu thư trẻ tuổi kia rất biết làm bánh ngọt, thường xuyên mời anh cùng nhau uống trà chiều, có lúc nướng những bánh ngọt nhỏ, cũng sẽ muốn Lâm tiểu thư đưa qua cho anh. Lúc này, cô ta lại bưng một dĩa bánh ngọt lớn qua đây.
“Mẹ làm bánh ngọt mới, muốn em đưa tới cho anh nếm thử.” Lâm Nhan Tịch mím môi cười, đưa dĩa cho người hầu, chớp chớp mắt nhìn anh: “Đến quá mạo muội, không có quấy rầy đến anh chứ?”
“Lâm tiểu thư khách khí.” Mạnh Thiệu Đình nhàn nhạt đáp lại một câu, người hầu bưng trà đến, Lâm Nhan Tịch ngồi xuống đối diện với anh, cười mỉm nói: “Anh nói em khách khí, thế sao anh còn gọi em là Lâm tiểu thư? Chúng ta làm hàng xóm hơn một tháng, chẳng lẽ còn muốn nói chuyện giống như người lạ gặp mặt lần đầu ư?”
Mạnh Thiệu Đình bưng trà cười, từ chối cho ý kiến.
Lâm Nhan Tịch cũng có chút ngượng ngùng nhún nhún vai, thấy anh chỉ uống trà, cũng không nếm thử bánh ngọt, liền tự tay xiên một khối bánh ngọt nho nhỏ đưa cho anh; “Anh nếm thử, mùi vị rất ngon!”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Mạnh Thiệu Đình cũng không nhận, ánh mắt đạm mạc mang theo vẻ khách khí, tay Lâm Nhan Tịch để ở giữa không trung cũng có chút lúng túng.
Anh lại cúi đầu thổi thổi lá trà, giống như không nhìn tới, chậm rãi uống trà. Cái tách trống không, anh liền đứng lên, tiện tay cầm vợt bóng bàn ở bên cạnh, lúc này mới nhìn về phía Lâm Nhan Tịch, trong ánh mắt mang chút xin lỗi, lại mang chút ý tứ đuổi khách: “Tôi hẹn người chơi bóng, Lâm tiểu thư...”
Lâm Nhan Tịch cũng thuận thế đặt bánh ngọt xuống đứng lên, có chút thất vọng nhìn anh một cái, nhưng vẫn cười miễn cưỡng: “Vậy em liền không quấy rầy anh.”
“Ngày khác lại tới cửa thăm hỏi bác trai bác gái.” Mạnh Thiệu Đình thân sĩ gật đầu, lễ phép tiễn cô ta ra.
Anh lái xe, vòng vo ở bên ngoài thật lâu, mới trở về lại. Không có người hẹn anh chơi bóng, anh chỉ là không muốn ở chung đơn độc với Lâm Nhan Tịch mà thôi. Cô gái trẻ tuổi không am hiểu che giấu nội tâm của mình, cô ta đang suy nghĩ gì, anh biết rõ, bởi vậy mới có thể thường xuyên tìm các loại phương pháp không tổn thương tự ái của cô ta để cự tuyệt cô ta, hi vọng cô ta có thể hiểu rõ, hai người bọn họ hoàn toàn không có khả năng.
Ở trên đường nhìn thấy cô bé nhỏ xinh đẹp đang tập tễnh tập đi, anh liền nghĩ tới đứa con gái còn chưa sinh ra. Nghĩ đến cô mang thai con của anh, một mình chịu nhiều đau khổ, về tình về lý, anh đều nên trở về thăm cô. Thế nhưng, nếu như anh thực sự trở lại, có thể lại để cho cô hiểu lầm anh giống như lúc trước vậy, không chống đỡ nổi nữa liền đi van cầu cô không?
Trái lo phải nghĩ, vẫn là không nắm chắc chủ ý, đã về đến nhà rồi. Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trong xe, nhìn ngôi nhà rất xa hoa không coi là rất lớn kia, lại vẫn cảm thấy không muốn đi vào.
Trước đây, lúc ở Tĩnh Viên với cô, chuyện vui sướng nhất của anh chính là về nhà. Mà bây giờ, chuyện anh không muốn làm nhất, lại là về nhà.
Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé
Lúc đứa nhỏ năm tháng, bà Mạnh tới cửa thăm hỏi, Tĩnh Tri rất lấy làm kinh hãi, để cho Bình Bình mời tới thêm hai nữ giúp việc tới giúp đỡ cô, lúc này mới để người mời bà Mạnh đi vào.
Bà ta già đi rất nhiều, tinh thần lại tốt hơn một chút, chỉ là vẫn không có biện pháp bước đi, nhưng nói chuyện lại trôi chảy hơn rất nhiều.
“... Trước khi lão gia đi đã nói với ta, muốn ta không nên cố chấp nữa, tranh đấu cả đời như vậy với cô, nhìn xem hai người già chúng tôi rơi vào kết quả gì?”
Thoạt nhìn nét mặt của bà ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều, cũng không còn sót lại chút chanh chua và không tốt gì đó. Trong lòng Tĩnh Tri có thành kiến rất sâu với bà ta, cũng không phải là dăm ba câu của bà ta là có thể xóa bỏ tất cả. Bởi vậy, mặc dù nghe lời này khiến lòng cô sinh ra cảm khái, nhưng nói cảm động, lại thật sự không có.
“Đứa nhỏ thế nào? Nhìn bụng này có chút tròn tròn, nên là một bé gái đi...”
Bà Mạnh thấy cô không lên tiếng, liền chuyển đề tài. Quả nhiên vừa nói đến đứa nhỏ, mặt mày Tĩnh Tri liền giãn ra rất nhiều, bàn tay dán ở trên bụng nhẹ nhàng xoa: “Là một bé gái.”
“Bé gái tốt, bé gái thân thiết với mẹ, sẽ thương người, nhu thuận. Bé trai thì không giống như vậy, nghịch ngợm làm cho người ta đau đầu!” Bà Mạnh thấy cô tiếp lời, vội vã phụ họa lời của cô, nếp nhăn thật sâu trên mặt cũng dẫn mang theo nụ cười cẩn thận. Tĩnh Tri thấy bà ta như vậy, lòng có chút chua xót, liền mở miệng đáp: “Đúng vậy, bé gái là tri kỷ.”
Bà Mạnh liền một bộ dáng ôm ấp an ủi, lại hỏi cô một ít phản ứng thân thể, lời dặn dò của bác sĩ, thấy nét mặt cô lộ vẻ mỏi mệt, bà ta liền vội vàng nói phải đi về. Tĩnh Tri cũng không giữ lại, để người hầu đưa ra, liền nửa dựa ở trên sô pha nghỉ ngơi. Bụng lớn lên từng ngày, khí trời cũng càng ngày càng nóng bức. Khí hậu thành phố A rất khô ráo, nhiệt độ cơ thể phụ nữ có thai lại cao hơn người thường, có mấy lần tỉnh lại vào buổi sáng, Tĩnh Tri đều cảm thấy cổ họng đau dữ dội, mũi cũng có dấu hiệu chảy máu. Đi hỏi ý kiến bác sĩ, lại không có biện pháp tốt hơn, chỉ nói nếu như điều kiện cho phép, tốt nhất đổi một thành thị có hoàn cảnh tốt để ở một thời gian ngắn...