Editor: May
Mặc dù trời đất không tha cho tôi, nhưng an lòng tức là có chỗ quay về.
Tĩnh Tri đi qua bia mộ san sát lành lạt, rốt cuộc đi tới trước mộ của cha --
Mộ của cha hiền Phó Chính Tắc -- con gái bất hiếu Phó Tĩnh Tri lập.
Chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản, lại khiến cô không khống chế được rơi lệ lã chã. Tĩnh Tri đi vài bước, chậm rãi quỳ xuống, cô ôm lấy bia mộ, dán mặt đẫm lệ tới, “Cha... cha... con rất nhớ cha...”
Nếu như cha còn sống thì sẽ tốt biết bao? Con nhất định sẽ không để cho chuyện phát triển đến trình độ như vậy, con và Thiệu Đình cũng sẽ không đi tới hoàn cảnh như hôm nay! Cha, cả đời người quang minh lỗi lạc, thông minh cơ trí, vì sao con lại ngu dốt không thông suốt?
Cô khóc đủ rồi, dần dần bình tĩnh lại.
Cây tùng cây bách trồng xung quanh nghĩa trang, bốn mùa đều xanh tươi, khuôn mặt tươi cười của cha vẫn hiền lành trước sau như một, ánh mắt nhìn cô ôn nhu ấm áp. Viền mắt Tĩnh Tri khóc đỏ lên, cẩn thận chà lau bia mộ một lần, rồi mới gỡ hoa cúc trắng cài trước ngực xuống, đặt ở trước mộ.
Tĩnh Tri nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Cha, con không biết sau khi con người chết đi, rốt cuộc có linh hồn hay không, nhưng con biết, cha và mẹ, còn có Thiệu Đình, nhất định đều đang ở trên trời nhìn con đúng không? Sau khi cha đi rồi, con chưa bao giờ từng mơ thấy cha, có lẽ là cha đã rất thất vọng với Tri Tri rồi, có lẽ là cha tức giận với Tri Tri đúng không! Cha, Tri Tri sai nhiều lắm, rất sai, cho nên mới có báo ứng như hôm nay, khiến người bên cạnh con, từng người từng người đều rời khỏi con. Lúc con có được, con không biết quý trọng, lúc mất đi, mới hối hận không kịp. Chỉ là trời cao cũng không cho cơ hội quay đầu lại, con có hôm nay, tất cả đều là kết quả con nên có, nhưng mặc dù con có lỗi, nhưng người khác càng có lỗi nhiều hơn. Cha, từ trước đến nay cha dạy con, phải giúp mọi người làm điều tốt, lấy ơn báo oán, nhưng hôm nay cha nhìn kỹ một chút, cho tới bây giờ, người tốt ở trên đời này có kết quả như thế nào? Cho tới bây giờ, trên đời này từng có người thật có thể lấy ơn báo oán không? Từ trước đến nay con thiện lương chịu đựng, mặc kệ đã từng trôi qua cuộc sống như thế nào, con đều có thể nhịn xuống, yên lặng kiên cường sống sót. Nhưng hiện tại, cha, xin người tha thứ cho con, con không có cách nào nghe lời của cha, không có cách nào dùng cái gọi là thiện lương và dễ dàng tha thứ để tha thứ sai lầm người khác phạm phải! Anh ta hại chết chính là người đàn ông con yêu, anh ta hủy diệt chính là hạnh phúc suốt đời của con. Nếu xã hội này không công bằng khiến anh ta không nhận được trừng phạt đích đáng, như vậy con chỉ có thể tự mình làm. Cha, người sinh ra con, nuôi dưỡng con, lúc sắp chết, tâm nguyện duy nhất chỉ là muốn con hạnh phúc. Con gái bất hiếu, lại không có cách nào hoàn thành di nguyện của cha, con gái bất hiếu, không có nghe lời cha ở cùng một chỗ với Thiệu Đình, con gái bất hiếu, muốn đi lên con đường không có lối về, con gái bất hiếu, bôi đen mặt mũi của cha rồi! Nhưng mà cha, xin người ở trên trời nhìn con, phù hộ con, làm cho con đạt thành tâm nguyện duy nhất này. Nếu như Tri Tri làm được, như vậy dù ở trên trời cao hoặc là dưới hoàng tuyền, Tri Tri đều sẽ đích thân đi đến trước mặt cha thỉnh tội!”
Tĩnh Tri nhắm chặt mắt lại, hai dòng nước mắt lập tức chảy xuống. Cô cắn chặt môi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quyết tuyệt, liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười từ ái của người trên bia mộ kia lần cuối, chỉ cảm thấy tâm giống bị người nắm lấy, đã sớm không cảm giác được đau đơn.
Cha, gặp lại sau...
Không, có lẽ rất nhanh, cha, mẹ, Thiệu Đình... Người một nhà chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, sẽ không tách ra nữa!
Sáng sớm Mạnh Thiệu Tiệm mời vừa ngồi dậy, liền cảm thấy một trận choáng váng kéo tới. Tay anh đè huyệt thái dương hồi lâu, mới cảm thấy hơi dễ chịu một chút. Đứng dậy xuống giường, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy trên gối là một tầng tóc dày đặc, không khỏi hết hồn! Đi mấy bước tới trước gương nhìn kỹ chính mình, lại phát hiện chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, anh lại giống như già đi rất nhiều, như biến thành một người khác! Khí sắc càng kém đến dọa người, hoàn toàn như quỷ!
Miễn cưỡng rửa mặt xuống lầu, lại thấy cô nâng cao bụng bận rộn ở phòng bếp. Lúc Mạnh Thiệu Tiệm đi tới, cô thậm chí hơi cười với anh một tiếng. Anh cố gắng đè ép nghi hoặc đầy bụng xuống, ôn hòa mở miệng: “Lại đang làm cái gì?”
“Hôm nay có ốc đồng ăn, còn rất tươi đấy! Đúng rồi, tôi còn làm mỳ Ý, anh có muốn thêm cà rốt không?”
Cô nhanh nhẹn chuẩn bị rau xanh, hoàn toàn không phát hiện khác thường của anh.
“Tôi cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, một lát chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi nói, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của cô.
Tĩnh Tri cũng không dừng động tác, chỉ là ồ một tiếng.
“Tôi cảm giác sau khi bắt đầu ăn cơm ở nhà, thân thể của tôi giống như bắt đầu không nghe theo điều khiển!” Anh lại tới gần một bước, Tĩnh Tri vẫn là thần sắc không gợn sóng sợ hãi như vừa rồi: “Ý của anh là, món ăn tôi nấu cho anh có vấn đề ư?”
“Cái này thì khó mà nói.” Nét mặt Mạnh Thiệu Tiệm hiện lên một chút cười lạnh, đáy lòng lại tê dại trướng đau một trận.
Anh cảm giác mình sắp chạm được một chân tướng đáng sợ, nhưng anh lại bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, sợ hãi đi đối mặt với cái gọi là chân tướng kia.
“Anh nghĩ như thế nào thì tùy.” Tĩnh Tri không hề để ý đến anh, xoay người ra khỏi phòng bếp.