Editor: May
Đúng vậy, sẽ từ từ quên đi, giống như hắn, đã quên mất bộ dáng của cha như thế nào, đã quên mất bộ dáng mẹ cười rộ lên.
“Sẽ quên sao? Em vẫn luôn cảm giác cha còn chưa có rời khỏi em, giống như còn đang ở một nơi nào đó chờ em.”
Tương Tư ngẩng đầu lên từ trong lòng của hắn, ánh đèn mông lung trong xe, khiến hắn thoạt nhìn đặc biệt tuấn lãng, cô bỗng nhiên nghĩ, cứ như vậy ở cùng một chỗ với hắn, hình như cũng không phải một chuyện rất tệ.
“Sẽ quên, trên đời này không có gì là không thể quên.”
Hắn lạnh nhạt nói, trong ngực lại đang mơ hồ lan tràn ra thứ gì đó.
“Như vậy, có một ngày, nếu như em mất, anh cũng sẽ quên em ư?” Tương Tư bỗng nhiên nói một câu, khiến hắn cúi đầu xuống. Hắn nhìn thấy một đôi mắt sạch sẽ trong suốt, mà trong tròng mắt kia, giống như mơ hồ tràn ngập tình cảm nói không nên lời.
Đáy lòng hắn khinh thường, trên mặt lại có một chút ý cười: “Nghĩ ngợi lung tung cái gì đấy! Sốt cao hồ đồ rồi hả?”
Hắn đưa tay sờ trán của cô, sau đó lại sờ trán của mình, nhíu nhíu mày; “Rất nóng.”
Nước mắt Tương Tư chảy tách tách xuống, Hà Dĩ Kiệt hoảng sợ, “Làm sao vậy? Khóc cái gì?”
Tương Tư nắm lấy tay hắn phủ ở trên trán, vừa khóc vừa nói: “Cha cũng giống như vậy, em sinh bệnh, cha sẽ như vậy, lời nói cũng như vậy...”
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt không khỏi chua xót, ở trong ký ức của hắn, cha của hắn vĩnh viễn đều bận rộn ở trong phòng làm việc, hình như chưa từng quan tâm hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn bỗng nhiên có chút đố kị với cô.
“Đừng khóc.” Hắn lau nước mắt cho cô, cô chôn ở trong ngực của hắn, lại khóc một trận, mới dần dần ngừng nghẹn ngào. Lúc xe dừng lại, hắn nghe được cô trầm thấp hỏi một câu: “Hà Dĩ Kiệt, anh có thích em không?”
Hắn nhớ vào giây phút đó, hắn sững sờ tròn nửa phút, sau đó lại cười hài hước một tiếng, đẩy cô ra: “Tương Tư à, không nên quên tôi và cô đã sớm định tốt quan hệ.”
Trong đầu Tương Tư vòng vo một lúc lâu, mới mơ hồ nghĩ ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Cô chỉ là tình nhân của hắn, một người phụ nữ bị hắn bao dưỡng, cô lại có thể ngu xuẩn đi hỏi hắn, có thích mình không.
“Xin lỗi.” Cô lắp bắp mở miệng, Hà Dĩ Kiệt đã kéo cửa xe ra: “Xuống đây đi, đi gặp bác sĩ.”
Lúc ấy niềm vui của cô giống như bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, khi xuống xe, chân mềm nhũn một chút, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nhưng hắn đi rất nhanh, hoàn toàn không có nhìn thấy.
Cô tựa ở trên cửa xe nhìn bóng lưng của hắn, màu đen, thon dài, lạnh lùng, vĩnh viễn đều không tiến gần đến được.
Bị bệnh tròn một tháng, đợi lúc Tương Tư đi trường học lại, đã bắt đầu thi cuối kỳ.
Thi xong một môn cuối cùng là đúng bốn giờ chiều, Hà Dĩ Kiệt nói năm giờ tới đón cô, cô liền chuẩn bị đi ký túc xá trước, thu dọn một vài thứ.
Lúc ra khỏi trường học, Lâm Ngữ Thiến ngăn cản cô.
Vóc dáng cô ta thon dài tinh tế, mặc một áo lông dài màu trắng có dây đeo ở thắt lưng, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó. Không ít nam sinh tới tới lui lui đều nhìn cô ta, nhưng gương mặt Lâm Ngữ Thiến lạnh lùng, hờ hững như không nhìn thấy.
Tương Tư không muốn nói thêm cái gì với cô ta, gật đầu chào hỏi một cái, rồi vòng qua cô ta bỏ đi.
“Văn Tương Tư, tôi có lời muốn nói với cô!” Lâm Ngữ Thiến lại đưa tay ngăn cản cô, Tương Tư không muốn dây dưa với cô ta, lãnh đạm nói: “Tôi và cô không có gì để nói.”
“Cô không có, tôi có, hôm nay tôi tới tìm cô, là vì chuyện của Quý Quảng Nguyên.”
“Không có quan hệ gì với tôi.” Tương Tư cười lạnh nhạt: “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước một bước.”
“Văn Tương Tư, nói như thế nào cô và Quý Quảng Nguyên cũng có tình cảm mười mấy năm, cô sẽ không thật sự lòng dạ ác độc như vậy chứ, nhìn thấy anh ta gặp chuyện không may cũng không quan tâm sao?”