Mà vĩnh viễn, rốt cuộc chỉ có Thượng Đế mới biết được, có xa lắm không...
Cho tới giờ khắc này, anh mới hiểu được: con người khi còn sống, ai cũng có một số điều bí mật mà không thể nói ra được, có sự tiếc nuối mà không bao giờ có thể lấy lại được, có những mơ ước mà bản thân không thể chạm đến được, có một tình yêu suốt đời không thể quên được.
Trong lòng anh có một bí mật mà không thể nói ra được - Anh sớm đã yêu cô, thậm chí anh đã động tâm với cô dường như còn sớm hơn cả cô nữa.
Trong cuộc sống của anh có nỗi tiếc nuối mà anh không thể lấy lại được - Đó là đứa con đã bị anh giết chết một cách tàn nhẫn, và trong một đêm đông, anh đã trơ mắt nhìn cô bị đánh, bị đuổi đi.
Cả đời này anh có một mơ ước nhưng không bao giờ chạm vào được - Anh mơ ước được kết hôn với cô, sinh ra một đứa con thuộc về hai người bọn họ, được nhìn thấy cô luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, không một chút phiền não.
Cuộc đời này có một người mà anh yêu tha thiết không thể nào quên được - chỉ có một người duy nhất, cô có một cái tên khi đọc lên nghe cực kỳ êm tai, cô đã từng rất thích cười, cô đã từng rất thương anh, tên của cô là Văn Tương Tư.
Dây đàn đứt khi ca đến câu cuối! Cuối cùng cũng không thể biết được là ai đã phụ ai trước...
Một tháng sau, ở Hàng Châu.
Cánh cửa sổ bằng gỗ trên khung cửa chạm trổ hoa văn chỉ mở một nửa. Qua khung cửa sắt hoa văn đó nhìn vào bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường gỗ táo lớn kiểu cổ đã cũ kỹ. Quanh bốn góc giường cắm bốn chiếc gậy trúc thẳng đứng để móc bốn góc của chiếc màn màu vàng nhạt. Hai cánh màn được mắc lên hai cái móc treo bằng đồng ở hai bên nên có thể nhìn thấy được người đang nằm trên chiếc giường đó.
Cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, mái tóc đen nhánh buông xòa xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trên gương mặt bên trái của cô có lớp băng gạc che khuất. Gương mặt chỉ còn hé lộ ra một phần kia vốn dĩ ngày trước rất xinh đẹp đáng yêu, giờ đây trở nên gầy guộc, khô héo, đến mức không thể nhận ra nổi gương mặt của ngày xưa, dù chỉ một mảy may chút xíu.
Giữa lúc đó, đột nhiên cánh cửa gỗ phòng ngủ bị hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm đẩy ra. Một cô bé bộ dạng chừng độ hơn một tuổi đi vào, hình như bé chỉ vừa mới chập chững biết đi, nên bước chân của bé còn loạng choạng nghiêng ngả. Mái tóc của cô bé hơi hoe hoe vàng, nhưng lại mềm mại như ánh sáng được cắt theo kiểu trẻ con để rủ xuống ngang trán phía trên đôi lông mày. Đôi mắt cô bé to sáng lung linh bức người.
"Mẹ, mẹ..." Cô bé đi đến bên giường, ghé mặt vào trên giường lớn duỗi dài cánh tay ra cố túm lấy cánh tay của mẹ. Cô bé phải hao phí mất bao nhiêu sức lực bú sữa của mình, phải kiễng mũi chân cao hơn chút nữa mới cầm được ngón tay của mẹ. Nặc Nặc lắc tay Tương Tư, giọng nói vẫn còn non nớt tiếp tục gọi: "Mẹ mẹ..."
Từ trong giấc ngủ mê man Tương Tư tỉnh lại, nhưng cô lại ho kịch liệt, phải vuốt ngực một hồi lâu, gắng gượng lắm mới mở mắt ra được. Cô mệt mỏi nhìn vào con gái, cười yếu ớt: "Nặc Nặc, gì thế con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Nặc Nặc liền cười toe toét nhìn cực kỳ đáng yêu, cô bé chu cái miệng xinh xinh mới mọc tám chiếc răng nói với mẹ: "Ăn cơm cơm... Ăn cơm cơm..."
Tương Tư lại bật cười, cô che miệng nghiêng mặt tránh ra khỏi phía Nặc Nặc kịch liệt ho khan một hồi, sau đó mới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc: "Nặc Nặc ngoan, con ăn cơm trước với bà nội nhé, mẹ nằm thêm một lát nữa, được không?"
Nặc Nặc nhìn sang cô, chớp chớp đôi mắt, nước mắt đã vòng quanh trong tròng mắt của bé. Bé nắm tay Tương Tư thật chặt, dường như sợ rằng nếu bé buông lỏng tay mẹ ra, mẹ sẽ biến mất luôn vậy.
Tương Tư đau lòng khôn xiết, nhưng cô đã không còn một chút xíu sức lực nào, ngay cả muốn ngồi dậy thôi cũng không đủ sức nữa. Cô chỉ có thể đưa tay lên run rẩy vuốt ve chỏm đầu của Nặc Nặc, cố nén sự đau nhức ngứa rát trong cổ họng, thở gấp, nói đứt quãng: "Có phải là Nặc Nặc không nghe lời mẹ bảo không? Mẹ sắp tức giận rồi... mẹ tức giận, tức giận... Sẽ không ngồi dậy ôm Nặc Nặc nữa..."
Nhất Nặc vừa nghe thấy mẹ nói vậy, lập tức òa lên khóc. Cô bé càng nắm chặt lấy tay Tương Tư không buông, khóc đến mức mồ hôi ra ướt đẫm cả đầu. Nhất Nặc lúc lắc thân thể tròn trịa, mũm mĩm muốn leo lên trên giường, nhưng hết lần này tới lần khác không sao bò lên nổi, lại càng khóc to lợi hại. Tương Tư nghe con khóc không sao chịu nổi, muốn gắng gượng nhấc người ngồi dậy để ôm con lên. Nhưng không ngờ thân thể cô chỉ mới vừa động đậy thôi mà toàn thân đã như bị rời rã ra rồi, cô thở hổn hển, mồ hôi túa ra, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi nữa...
Cô từ từ nhắm hai mắt lại cực kỳ khó chịu, nằm vật ra thở. Nặc Nặc càng thêm sợ hãi, gào khóc đến kinh thiên động địa. Thím Phúc chạy vào, vội vã cuống cuồng ôm lấy Nặc Nặc, dỗ dành cô bé một hồi. Thấy cô bé không còn gào khóc lớn như trước nữa, bà liền vội vàng nhìn sang Tương Tư. Nhìn thấy Tương Tư nằm ở trên giường không còn hít thở gì nữa, bà cuống quít sợ hãi, một lúc sau mới sực nhớ ra, đi tới bấm mạnh lên nhân trung của Tương Tư, móng tay bấm mạnh cắm sâu vào trong da thịt, sự đau đớn đã đánh thức Tương Tư tỉnh lại.
Tương Tư đã hít thở lại bình thường, nhưng thoáng cái cô liền trở tay cầm lấy tay của thím Phúc. Không biết cô lấy ở đâu ra sức lực, thân hình run rẩy gầy gò chỉ còn lại da bọc xương, vậy mà bàn tay cô nắm lấy cổ tay thím Phúc siết chặt lại, giống như chiếc kìm sắt. Nước mắt thím Phúc cuồn cuộn tuôn trào: "Tư Tư, con muốn nói điều gì, thím đều chấp nhận hết, thím sẽ chấp nhận hết những gì con nói..."
"Đến khi con chết..." Tương Tư hơi nhổm người dậy, bởi vì cô đã quá gầy nên nhìn đôi mắt của cô lại càng thấy tròn to lạ thường, lộ rõ vẻ quật cường và sáng ngời đến bức người. Cô vừa mới nói ra bốn chữ này, nước mắt thím Phúc liền trào ra ào ạt. Bà nhấc tay giả bộ như muốn đánh cô, "Con đó, đứa nhỏ này, con nói cái gì mà chết với chóc, con mới được bao nhiêu tuổi hả, vẫn còn bà già là thím đây, có chết thì cũng chưa tới lượt con đâu! Nhanh phỉ phui ba tiếng đi!"
Tương Tư lắc đầu đầy mệt mỏi, cô thở dốc nghe khàn khàn, Từ trong lồng ngực cô vang lên những tiếng khò khè, nghe như tiếng ống bễ bị vỡ. Đêm hôm đó cô mắc mưa, lúc trước cô đang bị sốt, tiếp đó lại bị thương, khi trở về nhà đã té xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện. Bệnh của cô đã chuyển thành viêm phổi cấp tính, truyền dịch, tiêm chích cũng không có tác dụng, sau đó khó khăn lắm cô mới thoát khỏi nguy hiểm, dĩ nhiên sức khỏe của cô lúc này đã suy kiệt lắm rồi.
"Thím Phúc..." Tương Tư vội vã đưa tay cầm cánh tay của thím Phúc, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, rất khó chịu, trong ngực đau đến tê tâm liệt phế: "... Nếu quả thật con chết đi rồi, thím hãy đưa Nặc Nặc đến cho người kia nhé...."
"Không được! Cậu ta làm hại con còn chưa đủ hay sao, giờ con vẫn còn muốn giao Nặc Nặc cho cậu ta! Thím không đồng ý!" Thím Phúc thoáng cái đứng bật dậy, xoay người bổ nhào ôm lấy Nặc Nặc ở bên cạnh, siết chặt lấy cô bé, khóc như mưa: "Đây là con gái của con, cũng là sinh mạng của thím... Thím không thể trao nó cho bất cứ ai được... Thím không trao cho ai đâu... không trao Nặc Nặc cho ai hết...”
Tương Tư mới nói được vài câu như vậy mà đã thấy không thể chống đỡ nổi nữa, cô nặng nề ngã xuống giường, nhắm mắt lại. Ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đọng lại trên gương mặt của cô. Dưới luồng ánh sáng rực rỡ đó, từ nơi khóe mắt của cô, một giọt nước mắt lóng lánh, trong veo chậm rãi lăn xuống, lướt qua bên cạnh gò má khô héo gầy guộc...