Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

chương 794

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nặc Nặc vừa nghe ba mình nói như vậy, không khỏi kinh hãi, tiếp đó, cô bé lập tức đưa ra hai bàn tay nho nhỏ mũm mĩm ra túm chặt lấy Tư Tư, òa lên khóc lớn: “Mẹ à... Mẹ không thể vứt bỏ con lại... Mẹ không thể vứt bỏ Nặc Nặc ở lại... hu hu...”

Tư Tư nghe thấy con gái khóc, trong lòng cô không tài nào chịu nổi, nước mắt cô rơi như mưa, thi nhau chảy xuống dưới mặt đất. Cô không biết làm sao, chỉ đành lại ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành cô bé hết lần này tới lần khác. Nặc Nặc không chịu ưng thuận, cứ khóc lóc, ép mẹ phải nói ra câu “sẽ không đi nữa” bằng được. Lúc này tiếng khóc thút tha thút thít của cô bé mới ngừng lại, nhưng đôi mắt của cô bé vẫn đỏ ửng, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy cô không chịu buông ra...

Hà Dĩ Kiệt rèn sắt khi còn nóng, da mặt cực kỳ dày, tiến lên phía trước, ôm luôn cả hai mẹ con vào trong ngực của mình: “Nặc Nặc, Tư Tư, nào chúng ta cùng về nhà thôi.“.

Hà Dĩ Kiệt rèn sắt khi còn nóng, da mặt cực kỳ dày, tiến lên phía trước, ôm luôn cả hai mẹ con vào trong ngực của mình: “Nặc Nặc, Tư Tư, nào chúng ta cùng về nhà thôi.”

Nặc Nặc liều mạng gật đầu, ánh mắt nhìn sang ba rồi lại nhìn sang Tương Tư. Tương Tư trầm mặc trong chốc lát, ngước mắt nhìn lên Hà Dĩ Kiệt, ánh mắt của cô tỉnh táo có chút đáng sợ,. nụ cười trên mặt Hà Dĩ Kiệt dần dần không khỏi ngày càng thêm rực rỡ.

Tương Tư thu hồi lại ánh mắt không nhìn anh nữa, cô xoay người đi, khẽ khàng mở miệng nói: “Hà Dĩ Kiệt, tôi nói cho anh biết, vì hôm nay đã trễ chuyến bay rồi, nên tôi sẽ trở về, nhưng mà, chung quy lại, thế nào rồi tôi cũng sẽ ra đi thôi.”

Ánh mắt của anh lập tức thay đổi lạnh như băng, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình dường như đã bị rút đi hết sạch. Anh nhìn sang cô, nhưng cô đã đi về phía trước, bóng lưng của cô đầy vẻ cô đơn nhưng vẫn mang vẻ quật cường, tựa như ngày trước.

Nặc Nặc gọi anh một vài tiếng, lúc này anh mới như chợt tỉnh táo lại, ôm Nặc Nặc chạy đuổi theo cô ra bên ngoài.

Đẩy cánh cửa kính xoay tròn, sáng loáng soi rõ bóng người, cô đi ra ngoài, một luồng gió mang hơi lạnh thổi tới, ập vào mặt. Trên lối đi đầy những người đến người đi, chỉ có một mình cô lủi thủi bước đi, mái tóc tung bay loạn xạ trong gió thành những đường cong mềm mại, có người đi lướt qua bên người cô, có người tựa như đang sóng vai cùng cô...

Nhìn cảnh tượng xung quanh thấy thế giới này rộng lớn là thế, nhưng sao cô lại có cảm giác dường như thế giới giờ đây chỉ tồn tại có một mình cô.

Anh biết anh không xứng đáng để được cô yêu cô nữa, anh biết anh không có tư cách để cầu xin cô tha thứ, anh biết anh không xứng để được cô dành cho một cơ hội nữa, anh biết rõ và rất hiểu điều này.

Nhưng thật sự, một khi đã nhìn thấy cô “sống lại” một lần nữa thế này, lại cứng rắn ép buộc anh phải buông tay với cô, anh không thể nào làm được.

Hà Dĩ Kiệt im lặng đứng một lúc lâu ở nơi đó, mãi cho đến lúc Thẩm Bắc Thành tới gần vỗ nhè nhẹ lên vai anh, anh quay đầu lại, nhìn bạn mình nở nụ cười khổ sở.

“Tôi với cậu, hai anh em chúng ta cùng chung một cảnh ngộ tình duyên lận đận.” Thẩm Bắc Thành cười, tiếng cười của anh ngày càng trở nên như điên cuồng. Trong nụ cười rõ ràng mang theo cô đơn, Hà Dĩ Kiệt cúi đầu xuống, theo Thẩm Bắc Thành bước lên xe, xe đi từ từ ở bên cạnh Tương Tư. Nhưng Tương Tư vẫn cố chấp, cứ yên lặng thong thả bước đi trên đường, cho đến khi Nặc Nặc gọi ầm lên hết lần này đến lần khác, cô mới dừng bước chân, đứng lại.

Suốt dọc con đường trở về nhà, Thẩm Bắc Thành cố gắng thỉnh thoảng tìm cách thay đổi nhiều đề tài khác nhau, những muốn hóa giải bầu không khí này, nhưng Tương Tư vẫn không hề nói một câu nói nào. Thậm chí, ngay cả khi Nặc Nặc lôi kéo, muốn cô nói chuyện với bé, thì mười câu cô mới đáp lại con gái được một câu.

Dần dần, trong buồng xe trở nên yên tĩnh lại, cho đến lúc trở lại biệt thự.

Thanh Thu ở trong phòng khách đang dài cổ ra ngóng đợi, hiển nhiên khi nhìn thấy cả đoàn người đã trở lại nhà một cách hoàn hảo tốt đẹp như vậy, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc nhìn thấy Tương Tư, Thanh Thu vừa nói định tiến lên nói chuyện, đã thấy vẻ mặt Tương Tư dường như thoáng hiện ý định như muốn tránh né cô, nhưng sau đó nét mặt của Tương Tư lại dâng lên vẻ đau khổ nhàn nhạt, nhưng vẫn là cứng rắn mở miệng nói: “Đầu em thấy hơi bị đau, em đi lên lầu trước đây.”

Tay của Thanh Thu ngừng ở giữa không trung, cô trơ mắt nhìn Tương Tư đi vòng qua cô, bước lên lầu.

Thanh Thu cảm thấy như có cái gì đó không thể tin nổi, một lúc lâu sau, cô mới giật mình tỉnh lại, đột nhiên hốc mắt nóng rực lên, sực nhớ tới giữa hai người các cô đã từng phải trải qua đủ loại cảm xúc vui buồn, chỉ cảm thấy sự chua xót trong lòng chợt từng hồi từng hồi xông lên, nghẹn đắng...

Tương Tư của bây giờ, chung quy đã trở nên thật xa lạ với cô.

Hà Dĩ Kiệt ôm Nặc Nặc trong ngực, ánh mắt dõi theo thân hình chuyển động của cô, mãi cho đến lúc cô lên trên lầu, vào trong phòng rồi, anh mới thu hồi lại ánh mắt, chán nản ngồi xuống ở bên cạnh.

Trong lòng Thanh Thu cũng vô cùng khổ sở, cô vừa ngồi xuống ghế, vừa nói chuyện vởi vẻ mặt không mấy hứng thú. Thẩm Bắc Thành lại càng không dám chủ động tiến lên thêm một bước, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc lại.

Một chốc lát sau, chuông điện thoại của Thẩm Bắc Thành chợt vang lên, anh lấy ra vừa nhìn đã thấy chính là điện thoại của Đoàn Phi Tà gọi tới.

Sau khi nghe Đoàn Phi Tà nói chuyện qua điện thoại xong, trên gương mặt của Thẩm Bắc Thành đã là mang sắc thái vui vẻ hẳn.

Đoàn Phi Tà ở bên này trước hết đã để cho Đỗ Sâm đi đến đồn cảnh sát tự thú, tố giác tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước ở thành phố B. Sau khi Đỗ Phương Phương bị Sở cảnh sát triệu tập đến, nhà họ Đỗ đang định dựa thế đè người như những lần rắc rối lúc trước, nhưng lúc này những tờ báo lớn nhất cùng các phương tiện truyền thông ở trong kinh cùng lúc ra công khai tin Đỗ lão tướng quân đã nhận hối lộ, có đầy đủ cả nhân chứng vật chứng, thậm chí ngay video quay cảnh người trong cuộc cũng được tung ra.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio