Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ ngợi, anh đang chờ đợi điều gì đây mà cũng đang sợ hãi điều gì đây? Mảnh đất kia, tất cả đều vô cùng quen thuộc mà giờ đây sao xa lạ đến thế.
Anh hơi xoay mặt đi,nhìn mây cuốn mây tan bên ngoài cửa sổ mạn tàu bay. Hóa ra, cả một khoảng thời gian khá dài như thế, quay đầu lại nhìn lại, cũng chỉ như Thượng Đế trên trời, chớp mắt một cái.
"Cái giá của lão tổng công ty Thịnh Hâm cũng khá lớn đấy chứ nhỉ, chúng ta cũng đã tới ba lượt rồi mà vẫn chưa được gặp. Cho dù thế nào thì công ty của chúng ta cũng đã bắt đầu chuẩn bị đưa ra thị trường rồi, sao lại vẫn còn kiểu không thèm để người khác ở trong mắt như vậy chứ?" Lâm Thi tức giận thở dài đánh sượt một cái, rút phựt chiếc khăn quàng cổ bằng len thật dầy, lượn vòng vòng quanh Tri Tri.
"Chị Lâm, chúng ta cứ cố chờ một chút đi, Tổng giám đốc Đỗ không gặp chúng ta nhất định là có lý do của mình. Dù sao Tổng giám đốc của Thịnh Hâm cũng là ông trùm bất động sản, một ngày kiếm bạc tỷ, nói không chừng chờ đợi cũng không vô ích đâu." Tính Tri Tri vốn nhẫn nại, cô nói an ủi Lâm Thi.
"Cái rắm ấy! Thế này là cái quái gì vậy? Đúng là đồ tự cao tự đại! Coi thường hai chúng ta là phụ nữ chứ gì!" Lâm Thi tính tình nóng nảy, quát to lên một câu làm cho người đi ngang qua ai cũng phải liếc nhìn. Tri Tri cuống quít kéo Lâm Thi sang một bên: "Chị Lâm, xem chừng cũng đã trưa rồi, nếu không chị đi về trước đi, em ở lại nơi này chờ. Dù sao thì cũng vẫn phải đợi đến khi tổng giám đốc Đỗ hết bận đã, chị cứ đưa hợp đồng cho em, em đã đi theo chị tương đối lâu rồi, chả lẽ em lại không học được một chút gì đó. Nếu như em có thể làm được, dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu như em không làm được, chúng ta cũng không thiệt hại gì đúng không?"
Tri Tri lấy hết dũng khí mở miệng, hôm nay chị Lâm cứ luôn nhìn đồng hồ, nhất định còn có chuyện gì khác đang chờ chị ấy rồi. Mặc dù Tri Tri biết mình không có kinh nghiệm gì, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện thương trường, nhưng hợp đồng đã chuẩn bị xong từ lâu, bản thiết kế cô cũng đã rất quen. Cô tự nhận nếu như không quá căng thẳng hoặc là gặp phải chuyện gì lớn ngoài ý muốn, cô có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này!
"Tri Tri... Em làm được không?" Mắt Lâm Thi sáng lên, rồi lại có chút do dự nhìn Tri Tri, mà lúc này, điện thoại di động của cô lại rung lên ầm ầm. Lâm Thi vừa lấy ra nhìn, lập tức con mắt trợn lên như muốn rách ra, ngón tay thon dài nhấn nút nghe, còn chưa nâng đến bên tai đã bắt đầu mắng: "Cô cái định chạy đi đầu thai à? Là con người hèn hạ của cô đi tìm chị đây để đàm phán nhé, cô ngồi chờ một lát thì sẽ chết có phải hay không? Nửa giờ sau sẽ gặp!"
Lâm Thi cúp điện thoại cái rụp, thở một hơi nặng nề tức giận đến mức nói không nên lời. Chiếc điện thoại trong tay bị cô siết chặt, hận đến mức chỉ muốn ném nó ra ngoài, nhưng cô vẫn còn nhịn được, không đáng, con tiện nhân kia không đáng để cô hy sinh đồ của mình!
"Chị Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tri Tri nhìn Lâm Thi đôi mắt thoáng trở nên tối lại, dường như bị tiều tụy rất nhiều, không khỏi lo lắng mở miệng hỏi thăm.
Lâm Thi gắt gao cắn môi, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: "Không có gì, gặp phải một con đàn bà đê tiện thôi! Đành vậy, trước hết em cứ chờ ở đây, chỉ có điều là đợi một lát nữa, chớ có quên ăn cơm đấy, cũng đừng có liều chết mà đợi chờ một cách ngu ngốc. Nếu như hắn không chịu gặp, chúng ta cũng không vội vàng, lập tức đi luôn, nhớ chưa? Chớ để cho mình thua thiệt."
Lâm Thi tha thiết dặn dò lại mấy câu, lúc này mới xoay người đi trong lòng đầy lo lắng. Tri Tri đứng từ phía xa nhìn theo bóng dáng thon dài và cố chấp của Lâm Thi đã đi xa. Dường như cô vừa đi vừa đưa tay lên gạt lệ, lại vừa như không, Tri Tri cũng thoáng trố mắt nhìn. Chị Lâm tốt như vậy, một người phụ nữ mạnh mẽ như thế, nhưng lúc này vẫn đang phải đối mặt với vấn đề tình cảm, toát ra đầy vẻ nhu nhược và bất đắc dĩ. Chẳng lẽ là phụ nữ, trong tình yêu nhất định đều phải chịu hết khổ sở hay sao?
Tri Tri còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng Lâm Thi, lại chợt nghe thấy trong đại sảnh yên tĩnh trở lại. Cô kinh hãi quay đầu lại, đã nhìn thấy thang máy dành riêng cho tổng giám đốc ở phía bên kia “đinh” một tiếng rồi mở ra. Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cực kỳ nho nhã đang được mấy người thuộc hạ vây quanh cùng đi ra. Tri Tri đã từng nhìn thấy ảnh của vị tổng giám đốc công ty Thịnh Hâm ở trên tạp chí thương mại, cho nên chỉ liếc qua một cái cô đã nhận ra được ngay.
Nhịp tim của Tri Tri đập thình thịch, bản thiết kế cùng với sổ sách trong tay tưởng chừng như nặng ngàn cân vậy. Theo thói quen, cô thấy khiếp đảm định né tránh, bởi vì khí chất của người nọ thật sự là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đã đến ba bốn lượt mà vẫn không gặp được tổng giám đốc Đỗ. Hơn nữa cô đã cam kết với chị Lâm rồi, nếu như hiện tại nhìn thấy tổng giám đốc Đỗ, mà mình lại chạy trối chết, không khỏi có chút quá hèn nhát!
Tri Tri nghĩ tới đây, cuối cùng lấy hết dũng khí, cô chỉnh sửa lại y phục của mình một chút. Chiếc áo khoác dài màu đen, chiếc váy ôm dáng bút chì phối hợp với đôi giày cao gót. Hôm nay cô chải đầu vô cùng chỉnh tề, không để kiểu tóc búi cao ở sau ót nữa , lúc ra cửa còn trang điểm một chút rất trang nhã, thoạt nhìn dáng vẻ không đến nỗi tệ lắm. Tri Tri có một chút lòng tin, hít sâu một hơi, chờ Đỗ Mặc Nhiên đi tới.