Ở tiệm, Tuấn Minh vừa rời khỏi không lâu thì Gia Bảo cũng bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng như không có gì xảy ra nhưng trong lòng đang dằn vặt, khó chịu.
- “Thái Hưng, đi về thôi.” - Nói xong anh liền bước ra xe trước.
Thái Hưng trong này nhìn Văn Thanh ái ngại.
- “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
“Không sao đâu, tôi hiểu mà.
Anh mau lên xe đi cậu ta đang đợi kìa.”
“Vậy tôi về đây.”
“Tạm biệt.”
Gia Bảo ngồi ở ghế sau, gương mặt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa kính.
Nhìn thấy Gia Bảo như thế Thái Hưng không khỏi ngạc nhiên.
Hai người không nói gì.
Trong xe rất yên tĩnh, Gia Bảo vẫn nhìn ra bên ngoài, Thái Hưng tập trung lái xe.
Mặc dù đường đi vắng vẻ nhưng anh vẫn chầm chậm lái xe.
Hai hàng cây bên đường được gió đêm thổi tới xào xạc, sau đó những chiếc lá vàng, lá già đều bị cuốn rơi xuống đất.
Gia Bảo chăm chú nhìn chúng dù chỉ xẹt qua một chút.
Mặt trăng hôm nay bị những đám mây đen che đi hết ánh sáng.
Bầu trời lúc này như lòng anh vậy, ngắm chỉ có buồn thêm.
Gia Bảo không nghĩ nữa, quay người vào trong xe nhìn thẳng con đường phía trước.
Mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến khiến mắt anh nặng trĩu, Gia Bảo nhắm hai mắt lại thư giãn.
Đi được một đoạn, Thái Hưng nhìn thấy bóng dáng ai rất quen liền lên ga lại gần hơn.
Anh bất ngờ quay xuống Gia Bảo.
- “Hình như phía trước là cậu Tuấn Minh đấy.”
Nghe thấy tên Tuấn Minh, Gia Bảo liền mở mắt tìm kiếm.
Quả thật rất giống dáng người của Tuấn Minh, anh liền gấp gáp.
- “Cậu mau lái đến đó xem.”
Thái Hưng nghe vậy liền lái tới, cất tiếng gọi.
- “Tuấn Minh.”
Nghe thấy tên mình, Tuấn Minh giật mình quay lại.
- “Anh là...?”
Tuấn Minh không biết chuyện Quốc Thiên đã nghĩ làm, với lại lúc ở tiệm, Thái Hưng có đi theo sau Gia Bảo nhưng lo tức giận đã không chú ý đến.
Thái Hưng vui vẻ.
- “Tôi là trợ lý mới của cậu Gia Bảo, sao giờ này cậu còn đi ngoài đường vậy? Tôi thấy cậu ra về trước chúng tôi mà.”
Tuấn Minh lịch sự đáp lại.
- “Thật ra tôi đi xe buýt nhưng giờ này xe buýt không chạy nữa nên tôi đi bộ về.”
Gia Bảo nãy giờ ngồi trên xe nhìn Tuấn Minh mà lòng không yên, nhưng Tuấn Minh không để ý người ngồi phía sau.
Gia Bảo nghe thấy Tuấn Minh phải đi bộ về liền nhanh chân xuống xe đi đến bên cạnh.
- “Lên xe đi tôi đưa cậu về.”
Tuấn Minh nhìn Gia Bảo thì lại nhớ đến chuyện ở tiệm, khó chịu trong lòng.
- “Không cần đâu, cũng sắp tới nhà rồi.
Tôi tự về được.”
Gia Bảo nhìn Tuấn Minh gương mặt vẫn kiên quyết.
- “Không được, cậu nhìn xung quanh đây xem đi vắng vẽ, đèn đường lại chập chờn, đi một mình như vậy nguy hiểm lắm.
Mau lên xe, tôi đưa cậu về.”
Tuấn Minh vẫn nhất quyết từ chối.
- “Không, tôi tự…” - Chưa nói dứt câu, anh đã bị Gia Bảo đẩy vào trong xe.
- “Cậu ngồi yên cho tôi.”
Tuấn Minh cố mở cái cửa nhưng không thành.
Sau khi đối phương lên xe, Gia Bảo đã ra hiệu cho Thái Hưng lái xe đi.
Tuấn Minh cứ liên tục đập cửa, ấn mấy cái nút trên xe để tìm chỗ mở ra, thấy vậy Gia Bảo xông tới nắm chặt hai bàn tay đang làm loạn kia.
- “Cậu ngồi yên được không?
Một lát sau, Tuấn Minh không giằng co nữa, mệt mỏi.
- “Anh muốn cái gì đây? Buông tôi ra.”
“Cậu mà còn đập cửa tôi sẽ cứ nắm như vầy.”
Tuấn Minh đem ánh mắt căm tức nhìn Gia Bảo, anh ngồi yên.
Gia Bảo thấy thế liền nới lỏng tay, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Tuấn Minh.
- “Tôi chỉ muốn đưa cậu về thôi.”
Tuấn Minh lạnh lùng quay sang.
- “Anh biết nhà tôi ở đâu không mà đưa về?”
Gia Bảo nhìn Tuấn Minh cười gượng.
- “Không biết, nhưng cậu đưa địa chỉ đi, tôi sẽ đưa cậu đến tận nơi.”
Tuấn Minh nhìn thấy nụ cười này liền nghĩ cái tên trước mặt mình bị ngốc.
Trong lòng anh bỗng thấy vừa giận vừa thương.
Anh rút hai tay ra khỏi tay Gia Bảo, lôi balo ra lấy cây bút, tờ giấy viết ra địa chỉ của mình sau đó đưa đến cho Thái Hưng.
- “Phiền anh đưa em đến địa chỉ này.”
Thái Hưng nhìn tờ giấy ngạc nhiên, khẽ mỉm cười.
- “Được, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cậu đến nơi.”
Gia Bảo thấy vậy liền tò mò.
- “Sao cậu không nói ra luôn mà bày đặt viết ra giấy chi vậy?”
Tuấn Minh lườm Gia Bảo buông ra hai tiếng.
- “Tôi thích.” - Dứt lời liền nhìn ra ngoài cửa kính.
Gia Bảo nhìn Tuấn Minh, giọng nói có chút buồn.
- “Cậu vẫn còn giận tôi sao? Xin lỗi, tôi không cố ý nói mấy lời khó nghe đó với cậu đâu.
Lúc đó tôi thấy cậu mát xa cho người khác như vậy không hiểu sao tôi rất khó chịu nên mới nóng nảy như vậy.
Tôi chỉ có cậu là bạn, cậu mà giận như vậy làm tôi rất buồn.”
Tuấn Minh nghe những lời này trong lòng nguôi ngoai một chút, anh quay sang nhìn Gia Bảo.
- “Sau này không có chuyện như vầy nữa đó.”
Gia Bảo nghe vậy rất vui mừng.
- “Tôi hứa.
Cậu không còn giận tôi nữa, đúng không?”
Tuấn Minh gật đầu.
- “Ừm.”
Gia Bảo vui vẻ cười.
Tuấn Minh thấy vậy trong lòng cũng vui lên, không tức giận nữa.
Thái Hưng ngồi phía trước đều nghe hết họ nói chuyện.
Anh lấy làm ngạc nhiên.
‘Tưởng anh ta không bao giờ sợ ai chứ, vậy mà cũng có lúc phải xin xỏ người khác.
Cậu Tuấn Minh này là ai mà có thể khiến tổng giám đốc Gia Bảo đây hạ mình như vậy? Rất lợi hại nha.’
Thái Hưng nhìn vào kính chiếu hậu, lâu lâu lại lén quan sát hai người phía sau.
Vô tình anh chạm phải ánh mắt Gia Bảo.
Bị đối phương trừng mắt, anh chột dạ liền chuyên tâm lái xe không nhìn lén nữa.
Xe chạy hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy đến nơi, Gia Bảo nhìn Tuấn Minh.
- “Sao nãy giờ vẫn chưa đến vậy, không phải cậu nói gần lắm hay sao?”
Tuấn Minh nhìn lại, im lặng ngáp một hơi.
“Thái Hưng, anh đưa cho tôi miếng giấy ghi địa chỉ lúc nãy đi.” - Gia Bảo cầm tờ giấy trong tay, sau đó vò nát, tức giận xoay đầu Tuấn Minh lại, trực tiếp nhìn thẳng.
- “Ở tận quận mười mà là gần của cậu đó hả.”
Tuấn Minh nghe thế trong lòng liền khó chịu.
‘Tại ai mà giờ này tôi chưa về đến nhà hả?’
Tuấn Minh nhìn Gia Bảo, anh đang rất buồn ngủ, giọng thỏ thẻ nói đến.
- “Tôi mệt, muốn ngủ một chút.”
Nhìn bộ dạng của Tuấn Minh như vậy, Gia Bảo không hỏi nữa.
- “Cậu ngủ đi, đến nơi sẽ kêu cậu dậy.”
Đúng mười hai giờ đêm, xe dừng trước con hẻm ghi trong tờ giấy.
Tuấn Minh từ lúc nào đã nằm vào lòng Gia Bảo, đầu tựa vào vai anh mà ngon giấc.
Suốt đường Gia Bảo vẫn luôn nhìn Tuấn Minh, ngắm cậu ngủ say.
Gia Bảo nhẹ nhàng lay Tuấn Minh.
- “Đến nơi rồi, mau dậy thôi.”
Tuấn Minh vẫn còn muốn ngủ thêm.
Bổng tiếng chó sủa vang lên, từ trong hẻm hai con chó chạy ra, sủa um trời đất.
Tuấn Minh nghe thấy liền giật mình.
Anh thấy Gia Bảo đang ôm mình liền ngạc nhiên đẩy tay anh ta ra, cậu bối rối.
- “Xin lỗi, tôi ngủ quên.
Giờ tôi đi vào đây.”
Bóng Tuấn Minh dần khuất trong con hẻm tối đen, không ánh đèn đường, mấy căn nhà xung quanh xập xệ, hai con chó chạy lù lù đi sau Tuấn Minh.
Thấy cảnh đó Gia Bảo không khỏi vừa thương vừa đau lòng.
- “Cậu ta sao có thể ở một nơi như thế này chứ?”
Ánh mắt Gia Bảo vẫn dõi theo, nhìn đến điểm sâu nhất của con hẻm.
Một màu tối như mực tàu khiến anh có chút buồn.
- “Đi về thôi.”.