Năm giờ ba mươi sáng, tiếng chuông báo thức nhè nhẹ reo lên.
Giờ này ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn.
Tuấn Minh loay hoay đi xuống tắm rửa để chuẩn bị đến trường.
Xuống nhà, anh đến cạnh chỗ của Gia Bảo đang nằm ngủ, nán lại ngồi nhìn anh ta một chút.
Gia Bảo mặc dù ngủ ở bên ngoài, không phải là giường mình nhưng ngủ rất ngon.
Bình thường, nếu ngủ ở ngoài, anh không thể nào ngủ được nếu không có rượu, không uống cho thật say.
Tiếng nước rì rào trong nhà tắm làm Gia Bảo thức giấc.
Anh dậy trong mơ màng, nhìn xung quanh.
Tuấn Minh vừa lúc bước ra.
Thấy Gia Bảo ngồi đó, anh giật mình.
- “Tưởng anh vẫn còn ngủ?”
“Phải thức sớm để không bị đuổi chứ.
Sắp đi à?”
“Đúng rồi, sáu giờ hai mươi.
Anh mau rửa mặt đi.”
Gia Bảo liền nằm xuống, ôm cái gối rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
- “Không muốn, vậy là tôi sắp phải về rồi sao?”
Tuấn Minh nghe vậy liền bật cười, đến bên cạnh, hai tay kéo Gia Bảo ngồi dậy.
- “Mau lên, mau đi rửa mặt.
Tôi nấu cháo cho anh ăn.”
Trong lòng Gia Bảo rộn lên, anh thấy rất vui, chưa bao giờ thoải mái như lúc này.
Sáng mở mắt ra đã có người nở nụ cười ấm áp chào đón.
Gia Bảo chưa bao giờ thức dậy mà không phải lo đến chuyện công ty như hôm nay.
Anh vùi mặt trong chăn ấm, lúc này chỉ muốn làm nũng với ai kia.
Gia Bảo nhanh chân đi vào nhà tắm.
Còn Tuấn Minh ngoài này loay hoay bên chiếc bếp con nấu nồi cháo thịt bằm.
Hai người ngồi ăn sáng cùng nhau.
Khung cảnh lúc này hạnh phúc vô cùng.
Cũng đã lâu lắm rồi Tuấn Minh không cùng người thân ăn chung bữa cơm, mỗi sáng anh thường nhanh chóng đến trường, mua đại một ổ bánh mì ăn lót dạ, chịu đựng đến chiều.
Hôm nay chính Gia Bảo cho anh cảm nhận được thứ tình cảm ấy, cho anh được ngồi ăn một bữa sáng đàng hoàng mà không phải lo lắng gì.
“Cháo cậu nấu ngon thật đấy.” - Gia Bảo đã ăn đến chén thứ ba.
Tuấn Minh đắt chí, vui vẻ nhìn Gia Bảo.
- “Tôi làm mà, sao không ngon cho được.
Anh ăn thêm đi.” - Nói xong, anh múc thêm một chén cho Gia Bảo.
Ăn sáng no nê, Tuấn Minh liền nhanh chóng đi dọn dẹp.
Hai người bước ra ngoài.
Anh vội vàng đóng cửa trong khi đó Gia Bảo cứ chân này nhíu chân kia, bộ dạng không muốn đi chút nào.
“Anh mau nhanh lên đi, tôi sắp trễ thật rồi này.”
Gương mặt Gia Bảo ủ rũ, đi cùng Tuấn Minh một đoạn ra đến đầu hẻm thì thấy Thái Hưng đã đứng đó, cạnh chiếc xe.
Thấy Gia Bảo, Thái Hưng liền vẫy tay thu hút sự chú ý.
- “Tổng giám đốc, tôi đến rồi.”
Tuấn Minh mỉm cười chào đáp lại Thái Hưng.
Gia Bảo đi bên cạnh, chỉ nhìn Thái Hưng rồi quay ngay sang Tuấn Minh với ánh mắt sáng.
- “Hay là hôm nay tôi đưa cậu đến trường?”
“Anh không cần đến công ty sao?”
“Không sao, có thể đến muộn.”
Tuấn Minh suy nghĩ một hồi liền muốn lên xe đi cho nhanh.
- “Vậy phiền anh rồi.”
Gia Bảo nghe vậy liền cười vui vẻ.
- “Phiền gì đâu, mau lên xe nào.”
Anh tự tay mở cửa, lấy tay chắn phí trên cửa xe cho Tuấn Minh trong sự ngỡ ngàng của Thái Hưng.
Bình thường dù đối phương có là đối tác rất quan trọng, người mở cửa xe chính là Thái Hưng, cũng không đến việc tự Gia Bảo làm vậy.
‘Hôm nay đúng là được “mở rộng tầm mắt” nha.’ - Thái Hưng thầm nghĩ.
Gia Bảo cùng Tuấn Minh đã yên vị trên xe.
Thái Hưng vẫn đứng bên ngoài ngẩn người.
Gia Bảo gọi lớn tiếng anh mới nhận ra và đi vào trong.
“Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy? Mặt tôi dính gì à?”
“Không dính gì hết.
Thích thôi.” - Gia Bảo buông một câu như vậy sau đó tiếp tục nhìn Tuấn Minh.
Tuấn Minh lấy tay đẩy mặt Gia Bảo ra chỗ khác không cho anh nhìn nữa.
Gia Bảo nhất quyết quay sang nhìn.
Thấy thế Tuấn Minh cũng không màng để ý, anh quay người cạnh cửa xe, nhìn ra bên ngoài.
Gia Bảo nhích lại Tuấn Minh gần thêm chút, nắm bàn tay ai kia đem xuống trước người mình xoa xoa.
Tuấn Minh liền quay sang, nhìn, anh rất nhanh rút tay ra nhưng Gia Bảo vẫn cứ nắm chặt.
Gia Bảo đưa mắt với Tuấn Minh, nháy ra hiệu “coi chừng tài xế phát hiện.”
Tuấn Minh không cố thoát ra nữa, để cho Gia Bảo nắm tay, nắm suốt cả đoạn đường.
Xe đi rất nhanh.
Chưa đầy phút đã tới.
“Đến nơi rồi.” - Thái Hưng nhanh chóng xuống xe, ra phía sau mở cửa cho Tuấn Minh.
Đến lúc này Tuấn Minh mới thoát được cái bàn tay to lớn kia của Gia Bảo.
“Tôi đi học đây, hai người cũng mau về đi.
Cảm ơn anh Thái Hưng rất nhiều ạ.”
“Không có gì đâu, cậu mau vào đi.”
Tuấn Minh cúi đầu chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.
Thấy Tuấn Minh đi thật xa Gia Bảo mới vào xe, di chuyển đến công ty.
Trên đường trở về Gia Bảo lại mang vẻ mặt ủ rũ.
Bỗng nhiên tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
“Anh về cẩn thận.”
Tên người gửi hiện lên với hai từ Tuấn Minh, làm Gia Bảo vô cùng ngạc nhiên, trong lòng tự dưng hồi hộp.
Anh ngây người cầm chiếc điện thoại.
- ‘Thật đây là tin nhắn của Tuấn Minh chứ?’
“Ting!” - Một tin nhắn lại đến.
- “Đây là số của tôi, nếu có gì thì cứ nhắn nhé.
Không cần tìm đến tận nhà như hôm qua đâu.”
Gia Bảo lúc này như lên mây, anh đang định hình lại.
- ‘Sao trong điện thoại mình lại có lưu số của cậu ấy?’
Tuấn Minh bên này vẫn không thấy ai kia trả lời, liền nhanh gửi thêm một tin.
- “Tôi làm phiền anh à? Vậy thôi nha.”
Đến tin thứ ba mới làm Gia Bảo vừa mừng vừa hồi hộp vì sợ Tuấn Minh sẽ không nhắn nữa.
Anh bối rối ấn loạn trên điện thoại.
- “Không, tôi đây.
Là cậu thật sao?”
“Tôi đây, sao thế?”
“Bất ngờ chút thôi.
Tại sao trong điện thoại tôi lại có lưu số cậu vậy?”
“Sáng hôm nay lúc anh ngủ tôi mới lưu vào điện thoại đó.”
Gia Bảo vừa nhắn vừa mỉm cười.
Mặt mũi buồn rầu lúc nãy đã biến mất, giờ lại như hoa mới nở ban sớm.
Ngay cả Thái Hưng cũng lấy làm khó hiểu.
- “Anh nhắn tin với ai mà trông vui thế?”
“Tôi có số của Tuấn Minh rồi, chính cậu ta đã tự tay lưu vào máy tôi đấy.” - Gia Bảo nói mấy lời này trong lúc đang rất vui, cũng không hề để ý gì, hào hứng thấy rõ trên mặt.
Nói xong, nhìn Thái Hưng, anh liền ho một tiếng, nghiêm chỉnh lại.
Thái Hưng biết ý liền không hỏi nữa, anh tập trung ở phía trước lái xe.
Gia Bảo ngồi phía sau nhìn tin nhắn mà trong lòng vui vẻ.
Tiếp tục cuộc trò chuyện.
- “Tuần sau cậu đi làm lại đúng không?”
“Đúng vậy, tuần sau là tôi cũng thi xong.
Phải tranh thủ đi làm chứ nếu không sẽ thành người nghèo mất.”
Gia Bảo thấy tin này liền khẽ bật cười thành tiếng.
- “Tuần sau tôi sẽ đến làm người mát xa đầu tiên.
Có tôi, cậu sẽ không nghèo đâu.”
“Nếu anh thích thì cứ đến.
À thôi nha, thầy tôi chú ý tôi rồi.
Tạm biệt.”
“Gặp cậu sau.”
Những lo âu, buồn bực, khó chịu trong lòng Gia Bảo tích tụ từ trước, không biết hôm nay lại biến đi đâu mất.
Suốt đoạn đường về anh cứ cầm chiếc điện thoại chăm chú nhìn.
Chỉ có mấy dòng tin nhắn với Tuấn Minh, Gia Bảo hết kéo lên lại kéo xuống, đọc lại từng chữ một rồi ngồi mỉm cười một mình.
Ngày hôm nay, anh vui càng thêm vui.
Tuấn Minh học không lo học, lén để điện thoại dưới học bàn nhắn tin.
Từ khi quen biết Gia Bảo, anh dần bắt đầu không quy cũ nữa..