Một chiều nắng vàng, Tuấn Minh đi đến cửa tiệm.
Cũng đã gần một tháng rồi chưa gặp mọi người, trong lòng anh có chút nôn nao.
Ở phía trong tiệm, Văn Thanh đang nói chuyện với khách.
Khi anh nhìn ra phía ngoài, thấy bóng dáng Tuấn Minh liền vội vàng đi ra.
- “Xin chào, Tuấn Minh đây rồi.
Mọi người rất nhớ em đấy.
Mau vào trong đi nào.”
“Dạ em chào anh, hôm nay em đi làm lại.”
Văn Thanh khoác vai Tuấn Minh, cùng anh đi vô.
Tuấn Minh lên phòng thay đồ.
“Mau thay nhanh rồi ra nha, có khách đang đợi em ở phòng đấy.”
“Dạ em biết rồi, ra liền ấy mà.”
Văn Thanh đi xuống lầu dưới để tiếp khách, ở trên đây Tuấn Minh vừa thay đồ vừa lo lắng.
- “Mình đã gần tháng không mát xa rồi, bàn tay cũng cứng đơ hết cả.
Không biết có làm tốt không nữa?”
Tuấn Minh cầm theo một khay đựng toàn dụng cụ mát xa đi vào phòng .
Gia Bảo đã ngồi chờ ở đó từ lâu.
- “Xin chào, đã lâu không gặp.”
Tuấn Minh bất ngờ, tưởng câu nói sẽ làm người được mát xa đầu tiên của đối phương chỉ như đùa chơi.
- “Sao lại là anh?”
“Không phải lúc trước tôi đã từng nói rồi sao, tôi sẽ là người được mát xa đầu tiên khi cậu quay trở lại làm.
Quên rồi à?”
Tuấn Minh nhìn Gia Bảo cười nhạt, sau đó anh đi kéo một cái ghế lại bên cạnh giường.
- “Ok, đúng ý anh rồi.
Hôm nay anh là vị khách đầu tiên tôi mát xa đấy.
Mời cậu Gia Bảo lên giường ạ.” - Tuấn Minh cất giọng đầy ý châm chọc.
Gia Bảo không chịu đi lên.
Anh ngồi lì trên cái ghế.
- “Đợi cậu lâu vậy mà giờ thái độ đó của cậu là sao đây hả?”
Tuấn Minh ngạc nhiên quay qua, anh chợt nhận ra.
- ‘Minh là nhân viên còn anh ta là khách hàng.
Nói chuyện như vậy có hơi không đúng.
Cho dù mình và anh ta có quen biết nhưng như vậy không phù hợp chút nào.’
Tuấn Minh nhanh chóng hạ giọng.
- “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói năng suồng sã như vậy.
Mời anh qua giường để cho tôi mát xa nha.”
Gương mặt Gia Bảo có chút khựng lại, nhìn Tuấn Minh.
- ‘Mình chỉ nói đùa thôi mà, sao lại làm vẻ mặt nghiêm trọng vậy?’
Sau khi nghe Tuấn Minh nói như vậy, Gia Bảo đã đặt một chân xuống nhưng mà sau đó suy nghĩ lại.
- ‘Cái thái độ này của cậu ta khiến mình rất muốn trêu một chút.’
“Tôi thấy một tháng không đi làm chắc bàn tay của cậu không linh hoạt nữa, đúng không? Như vầy đi, tôi giúp cậu.
Mau qua đây bế tôi lên kia.”
Tuấn Minh nghe vậy liền đắn đo một chút.
- ‘Quả thật tay mình cứ không có miếng sức lực nào cả.
Thôi, thử qua làm xem sao.’
Tuấn Minh đi đến cạnh Gia Bảo, đối phương đang ngồi trên ghế tựa, đôi chân bắt chéo, dáng ngồi trông rất thư thái.
“Làm phiền anh chút.” - Tuấn Minh nói xong liền lấy hai tay nhấc bổng người Gia Bảo.
Gương mặt Gia Bảo đầy vẻ sợ hãi.
- “Cậu làm thật à? Không, bỏ tôi xuống.
Bỏ xuống.”
Tuấn Minh khó khăn di chuyển, đi chưa được ba bước, hai người đã ngã nhào xuống đất.
Gia Bảo bị cả người Tuấn Minh đè lên.
“Yếu mà còn thích thể hiện, tôi nói chơi không ngờ cậu lại làm thiệt.
Đúng là ngốc mà.”
Tuấn Minh nhanh chóng đứng dậy rồi đỡ Gia Bảo lên.
- “Thì tại tôi cũng muốn thử sức tay mình, ai có mà dè.”
“Thôi được rồi, mau lên mát xa cho tôi đi, đau quá.” - Gia Bảo khó khăn bước lên giường.
Tuấn Minh thấy có chút tội lỗi nhưng cũng không nói gì.
Anh đem đến một chậu nước ấm cùng mấy chai tinh dầu rồi bắt đầu mát xa.
Chắc do lâu không mát xa nên tay anh có hơi cứng, ấn xuống cũng không mạnh như những lần trước, lực đạo ở bàn tay không đủ, xoa ấn kiểu lơi lơi bên ngoài.
Chỉ mới làm vài đường cả bàn tay Tuấn Minh đều mỏi nhừ.
“Sao hôm nay cậu mát xa lại không đau nữa nhỉ?” - Gia Bảo xoay người lại trêu.
Miệng cười nhưng nhanh sau đó liền mất đi vì lo lắng.
Bàn tay của Tuấn Minh cứng đơ, mạch máu ở giữa hai cổ tay anh trương phồng hiện lên một màu xanh bầm, tay anh bị chuột rút.
Tuấn Minh nhăn nhó, đầy khó chịu.
“Bị sao thế?”
“Tôi đau tay quá.”
Gia Bảo nhanh chóng bật dậy, kéo Tuấn Minh ngồi xuống giường.
Anh cầm hai bàn tay Tuấn Minh mà xoa bóp cẩn thận, xoa từ các đầu ngón tay lên lòng bàn tay, cổ tay đến các cơ bắp tay rồi lên bả vai.
Mười phút sau đó, máu được lưu thông, các cơ bắt đầu giãn ra, mềm xuống, Tuấn Minh mới cử động được các ngón tay.
Vẻ mặt anh lúc này không khó chịu nữa.
“Sao rồi, đã thấy đỡ chưa?”
Hai tay Tuấn Minh lúc này đã hồi phục bình thường, nhanh chóng rút ra.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh.
Giờ anh nằm xuống đi để tôi tiếp tục mát xa cho.”
Gia Bảo không đành lòng để Tuấn Minh làm tiếp.
- ‘Mát xa đến nổi tay bị thế kia vậy mà vẫn muốn làm, lỡ bị thêm nữa thì sao?’
“Thôi khỏi mát xa nữa đâu, tay cậu vừa mới đỡ hơn mà.” - Gia Bảo nhìn đồng hồ, g.
- “Giờ tôi có việc phải về trước.”
Gia Bảo xuống giường, đi vào phòng nhỏ kế bên thay đồ.
Mặc dù rất muốn ở lại nhưng anh không thể không đi.
Vốn là hôm nay công ty có tổ chức tiệc để thưởng cho nhân viên làm việc xuất sắc.
Anh thân là giám đốc lại không tham gia cùng mà để cho thư ký là Thái Hưng đi xử lý, còn mình thì lại đi đến đây mát xa.
Như vậy coi không được chút nào.
Gia Bảo đã đến sớm để đợi gặp Tuấn Minh, đợi gần tiếng.
Được Tuấn Minh mát xa cho trong mấy phút ngắn ngủi.
Như vậy chưa đủ đã, chưa hài lòng, anh muốn thêm nữa.
Nhưng hôm nay lúc giờ tối anh sẽ có chuyến bay qua Nhật, sáng mai tham gia lễ trao giải về các công ty chuyên về phân phối ô tô uy tín và hiệu quả.
Có được giải này công ty sẽ càng thêm mạnh trên thị trường, không đi là không được.
“Mai anh vẫn đến chứ?” - Tuấn Minh nhìn Gia Bảo đang thu dọn đồ.
Gia Bảo nghe vậy liền ngưng lại quay sang Tuấn Minh.
Giọng điều vừa buồn vừa tiếc.
- “Mai tôi có công việc quan trọng không ở trong nước nên sắp tới sẽ không đến được.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Tôi qua Nhật, đến Thứ Năm mới về.”
“Đi như vậy chắc mệt lắm, anh nhớ giữ sức khỏe.”
Gia Bảo đến gần Tuấn Minh, cầm bàn tay anh xoa thêm một lần nữa.
- “Cậu cũng vậy đừng để bàn tay mình có vấn đề đấy, tôi vẫn còn muốn cậu mát xa cho.”
Tuấn Minh rất cảm động.
- “Hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều.”
“Chỉ cảm ơn như vậy thôi à? Tôi bỏ tiền ra, đến đây mát xa chưa được phút ngược lại phải mát xa cho cậu, tôi đây chịu lỗ rồi.”
“Tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi như vầy tôi thấy không có thành ý lắm nha.”
Tuấn Minh tức giận trong lòng, nhìn Gia Bảo.
- “Vậy giờ anh bảo tôi phải làm gì đây?”
Gia Bảo liền mỉm cười, buông tay Tuấn Minh ra.
- “Khi tôi về nước cậu qua nhà mát xa cho tôi, được không?”
Tuấn Minh đầy ngạc nhiên.
- “Qua nhà anh á?”
“Đúng vậy, đây địa chỉ nhà tôi.” - Gia Bảo nhét vào tay Tuấn Minh một mảnh giấy.
- “Không đi cũng không sao, tôi không ép.”
Tuấn Minh chần chừ một chút.
Anh nhìn mảnh giấy nhìn hai bàn tay mình, nhớ lại lúc nãy đã đau đến mức nào.
Thấy bóng lưng Gia Bảo đang chăm chú thu dọn đồ, anh liền đồng ý.
- “Được, hôm đó tôi sẽ qua.”
Gia Bảo ngừng tay vài giây, mỉm cười.
Dọn xong, anh quay sang Tuấn Minh với vẻ mặt bình tĩnh.
- “Nhớ giữ lời đấy.”
Tuấn Minh gật đầu, đứng dậy theo Gia Bảo đi ra ngoài.
Ra trước tiệm đã thấy một chiếc xe đợi sẵn.
Gia Bảo đến bên cạnh, mở cửa, bước vào.
Tuấn Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì có hơi ngạc nhiên.
- “Chiếc xe hôm bữa của anh ta đâu? Mình có nhìn nhầm không nhỉ? Gia Bảo đi taxi.”
Chiếc xe chạy đi xa, Tuấn Minh đứng nhìn hồi lâu mới tin rằng đó là sự thật..