Sau hôm trở về từ nhà Gia Bảo, suốt nửa tháng liền sau đó, Tuấn Minh không thấy Gia Bảo đến tiệm mát xa nữa.
Thật ra sáng hôm sau Gia Bảo phải đi ra nước ngoài nên chiều đó mới gọi Tuấn Minh qua nhà mát xa cho mình để “nạp năng lượng” trước khi đi.
Ấy vậy mà lại thành ra náo loạn, không ai thấy vui vẻ gì cả.
Trên máy bay, tiếp viên thông báo.
- “Mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh, quý khách vui lòng tắt các thiết bị điện tử và thắt dây an toàn.
Chúc quý khách có một chuyến đi thuận lợi.”
Gia Bảo cầm chiếc điện thoại trên tay cứ xoay nó như chong chóng.
Anh thẫn thờ nhìn ra phía cửa kính, suy tư một lúc lâu.
Chuyến đi lần này sẽ kéo dài đến một tháng, qua đến bên đó ắt rất bận.
- ‘Bây giờ có nên gọi hay không?’
Anh đắn đo, do dự mãi cuối cùng quyết định… không gọi.
- ‘Hôm qua khó chịu như vậy mà, để một thời gian cho cậu ấy nguôi giận cái đã.’
Tuấn Minh đã lâu không gặp Gia Bảo, trong lòng có chút bồn chồn.
Từ sau hôm trở về, anh nghĩ lại, nhiều lúc thấy mình cũng hơi quá đáng.
- ‘Anh ta đi làm mệt như vậy, muốn mình đến nhà mát xa cho vậy mà lại thành ra.
Thực tình mình cũng có chút áy náy.
Mấy nay anh ta không đến có phải là đang giận gì mình hay không nhỉ?’
Từ khi Gia Bảo xuất hiện, cuộc sống tinh thần của anh cũng thay đổi ít nhiều.
Anh có người trò chuyện cùng, lâu lâu lại được dẫn đi ăn ngon, thỉnh thoảng còn ngồi trên chiếc xe BMW của Gia Bảo đi học, đi làm và cả dạo phố.
Với anh, hai người thân phận không giống nhau, khoảng cách giữa hai thế giới của hai người cũng khác biệt rất xa.
Bản thân anh khi tiếp xúc, trong lòng liền muốn giữ khoảng cách một chút.
Bản tính Tuấn Minh nhạy cảm, dễ tự ái, người ta sau lưng anh xì xầm cho dù nói chuyện rất nhỏ nhưng cũng ngừng lại việc đang làm mà cố lắng nghe một chút xem họ có nói về mình không.
Anh luôn trong tình trạng cảnh giác, sợ người xung quanh.
Anh cho rằng mình cứ làm tốt nhiệm vụ, kiếm chút tiền để lo tiền học đã là tốt rồi.
Còn Gia Bảo từ nhỏ đã sống cuộc sống giàu sang, vung tiền như nước.
Anh thích gì thì phải quyết có cho bằng được cho dù đắt bao nhiêu cũng chịu.
Anh xem tiền đó chỉ là điều đương nhiên anh có, bản thân thích gì mới là quan trọng.
Tiền làm ra cũng để phục vụ cho nhu cầu của bản thân.
Gia Bảo đã đem đến cho Tuấn Minh không ít “lợi”.
Lúc trước Tuấn Minh vào tiệm mát xa làm đã ứng trước tiền để chi trả học phí, bản thân mình thì ở tiệm làm để trả dần.
Đáng lẽ là làm không lương nhưng Văn Thanh thấy anh chăm chỉ nên thưởng thêm cho anh mỗi tháng khoảng hai, ba triệu.
Tuấn Minh còn phải chi nhiều thứ, chỉ với số tiền thưởng này thì thực sự không đủ.
Nhưng thật “may”, Gia Bảo đến mát xa lần thì lần đều sẽ boa cho anh.
Mười lần là trực tiếp đưa, lần thứ là Thái Hưng cầm tiền dúi vào tay đối phương.
“Cậu làm tổng giám đốc thoải mái, tôi đây lại được hưởng lợi, không vô cớ mà bị bắt chạy tới chạy lui.
Thật sự rất cảm ơn.”
Tiền này còn nhiều gấp mấy lần tiền thưởng của Tuấn Minh.
Trong lòng anh thấy cảm kích Gia Bảo rất nhiều.
Nếu ấn tượng lúc đầu về đối phương là một người giàu cao ngạo và rất khó chịu thì dần dần anh cũng có cảm tình với con người này.
Gia Bảo đến Nhật Bản tham dự các sự kiện ra mắt xe công nghệ mới và ký kết các hợp đồng phân phối ô tô.
Anh muốn mở rộng thị trường cũng như các mối quan hệ để tiện cho việc tự mình sản xuất ô tô sau này.
Gia Bảo và Thái Hưng ngày nào cũng trở về khách sạn vào lúc hai, ba giờ sáng mới.
Hôm sau giờ lại tiếp tục đi.
Cứ ngày này qua ngày khác, thời gian bận rộn như vậy cũng nhanh qua đi, thoắt cái anh sắp được bay về.
Mười hai giờ đêm, Thái Hưng chở Gia Bảo về lại khách sạn sau khi “hết mình” để ký được hợp đồng ở BOT.
Thái Hưng ở phía trước, giọng nói có chút hào hứng, thông báo lịch trình hai ngày tới cho Gia Bảo.
“...!Lúc này mọi việc cũng ổn rồi, từ mai anh không cần thức sớm nữa.
Chúng ta sẽ ở đây thêm hai ngày, trước mắt là như vậy, có việc gì phát sinh tôi sẽ thông báo cho anh ngay.
Bây giờ thì có thể nghỉ ngơi.”
Gia Bảo ngà ngà say, anh mơ hồ nghe được sắp trở về liền cố gắng ngồi thẳng dậy.
Gia Bảo ngây ra, không biết có chuyện gì lại ngồi cười cười.
- “Sắp… đi… về.” - Giọng nói anh như kẹo kéo, nói mãi chẳng hết câu, sau đó thì ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, đồng hồ còn phút nữa là giờ sáng.
Gia Bảo bị tiếng chuông đánh thức.
Anh vô cùng khó chịu, theo thói quen đưa cánh tay càng quấy trên mặt bàn cạnh giường tìm đồng hồ báo thức để tắt.
Nhưng làm gì có cái đồng hồ nào, đó là tiếng chuông điện thoại.
Gương mặt Gia Bảo nhăn nhó, liếc qua nhìn chữ hiện trên màn hình.
Gia Bảo từ từ mở mắt, đôi mắt cũng to dần lên.
Chuông kêu thêm vài giây anh mới ấn nghe.
“Anh đang làm gì đấy?” - Giọng Tuấn Minh trầm ấm, nhẹ nhàng truyền đến.
Ba giây sau Gia Bảo mới tỉnh hẳn, anh muốn mở miệng nói nhưng cổ họng lại rất đau, liền quay sang chỗ khác hắng giọng.
Tuấn Minh thấy bên kia im lặng, anh cho rằng Gia Bảo là đang giận mình, giọng nói có chút buồn bã, hối lỗi.
“Mấy nay sao không thấy anh đến tiệm, giận tôi à? Tôi xin lỗi, thật ra tôi cũng có chút không đúng.”
Gia Bảo bên này vẫn yên lặng lắng nghe, trong lòng anh thầm cười, nhớ lại chuyện hôm đó lại muốn cho Tuấn Minh một bài học nhưng thôi.
Điều anh muốn nhất bây giờ chính là gặp cậu ấy, thư giãn, để Tuấn Minh mát xa.
“Xin lỗi đơn giản vậy thôi à? Cậu biết hôm đó tôi về rất mệt thế nào không thế mà cậu lại còn làm ầm lên như vậy.
Có muốn tôi tha lỗi cho không?”
“Anh định bắt tôi làm gì hả?” - Tuấn Minh bên này đầy lo lắng.
“Cho cậu cơ hội chuộc lỗi, ngày mốt đến nhà tôi mát xa.”
“Lại đến nhà anh hả, đến tiệm không được sao?”
Gia Bảo thẳng thừng buông một câu.
- “Tôi bận, không đến đó được.”
Tuấn Minh bất lực đồng ý..