“Không được!”
“Sao lại không được? Em cho anh một lý do đi.” - Gia Bảo rất giận, gương mặt đầy cau có nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi nghe Tuấn Minh giải thích.
Đây là lần đầu tiên anh quyết định một chuyện gì đó lại phải đi hỏi ý kiến người ta xem được phép hay không.
“Em còn đang thiếu nợ anh Văn Thanh, phải làm đến khi trả hết mới có thể rời đi được.”
“Vậy còn bao lâu thì mới trả xong.”
“Nửa năm nữa.”
Gia Bảo nghe như tiếng sét đánh, có người dám bắt Tuấn Minh của anh chịu khổ thêm tận nửa năm.
Không đành lòng, anh liền phản ứng ngay.
- “Có mấy chục triệu mà bắt em làm việc tới nửa năm.
Có nhầm không vậy?”
Tuấn Minh từ tốn trả lời, anh nhìn thấy người trước mặt phản ứng sinh động như vậy lại thấy rất dễ thương.
- “Dù sao em vẫn còn là sinh viên, lương thấp chút.
Đi làm lấy thêm kinh nghiệm.
Đây cũng là em tự nguyện, cảm ơn anh ấy đã giúp em lúc khó khăn.
Làm người ai lại vô ơn vậy đúng không?”
“Có bao nhiêu tiền đâu, anh sẽ đưa họ gấp đôi, như vậy em có thể về mát xa riêng cho anh.”
Tuấn Minh nghe xong liền nhăn mặt.
Câu nói không lọt tai này đã khiến lòng tự tôn của anh trỗi dậy.
Tuấn Minh gọi tên đối phương với sự tức giận, nhưng đã cố nén lại một chút vì anh biết con người này không có ý xấu.
“Gia Bảo! Với anh triệu chẳng có nghĩ lý gì nhưng với em nó là số tiền rất lớn.
Anh có tiền, muốn làm gì cũng được.
Em không can thiệp nhưng chuyện của em phải để em tự giải quyết.”
Anh ý thức được mình lớn tiếng, trong lòng áy náy nhìn Gia Bảo rồi hạ giọng.
- “Đó cũng chính là tiền em mượn, ai thiếu nợ người đó trả, em không muốn mắc nợ với ai hết.
Trong lúc em khó khăn, anh ấy đã giúp em nhiều, bây giờ tiệm anh ấy đang thiếu nhân viên, em mà nghĩ thì ai làm đây? Lúc đó không phải em sẽ trở thành người vô ơn hay sao?”
Gia Bảo bị Tuấn Minh “làm” cho một phát liên thanh, anh không nổi giận lại còn xuống nước đàm phán.
- “Được, như thế này đi, anh sẽ cho em vay không lấy lãi.
Em đem tiền đó trả cho anh ta.
Anh cho em làm ở đó một tháng, trong thời gian đó anh ta có thể kiếm thêm người mới.
Xong việc rồi thì em lập tức đến chỗ anh, chỉ mát xa cho một mình anh thôi, có được không?”
Gia Bảo vừa giải thích vừa quan sát Tuấn Minh.
Nhìn thấy biểu hiện có chút chần chừ trên mặt đối phương, trong lòng thầm vui, anh càng nói càng làm cho ai kia phải suy nghĩ lại.
“Em đến chỗ anh, công việc nhẹ nhàng nhưng lương đảm bảo không thấp hơn ở tiệm đó.
Em nhìn em đi, người thì gầy ốm, ngày nào cũng về trễ sáng lại thức sớm đi học.
Cả tuần, cả tháng liên tục như vậy em trụ nổi sao? Còn nữa, năm cuối rồi mà em còn không lo học lại suốt ngày ở bên ngoài mát xa cho người khác, thay vì bỏ thời gian đó ra chú tâm hoàn thành xong năm cuối có phải tốt hơn không? Em tự mình xem lại thành tích trong học kỳ vừa rồi đi.”
Tuấn Minh buồn bã cuối mặt lầm bầm.
- “Cũng xem được loại giỏi chứ bộ.”
Gia Bảo thừa thắng xông lên.
- “Đó thấy chưa.
Em nói đi, bây giờ việc học của em quan trọng hay là đi làm vì đền ơn anh ta qua trọng hơn? Cha mẹ em còn đang chờ em nuôi họ đấy, nghĩ cho kỹ vào.”
Câu cuối cùng là đòn sát thương cực mạnh với Tuấn Minh.
Anh bị mấy lời nói này làm cho thuyết phục.
Tuấn Minh ngước mặt nhìn Gia Bảo sau đó nhìn vào không trung, trong đầu liền hiện lên hình ảnh cha mẹ làm lụng vất vả, cảnh nhà chỉ có hai vợ chồng sống với nhau.
Tim anh nhói lên, không thể chịu được điều đó.
Ánh mắt Tuấn Minh ngay lập tức khẩn thiết tìm Gia Bảo.
- “Được, em đồng ý.
Anh cho em vay số tiền đó trong thời gian ngắn thôi, em sẽ trả lại thật sớm.”
‘Ai cần em trả lại chứ, đồng ý đã là trời phật lắm rồi.’ - Gia Bảo vui mừng trong lòng.
- ‘Xem ra tài ăn nói, thuyết phục người khác của mình vẫn còn đỉnh như vậy.’
Tuấn Minh cầm tiền đến gửi trả cho Văn Thanh đồng thời nói với anh chuyện xin nghỉ việc.
Chỉ hai tuần sau đó đã có người đến xin làm, Tuấn Minh ở lại để dạy người mới và làm cho hết tháng.
Trong tiệm ai cũng trầm mặc.
Tất cả bí mật tổ chức cho anh một buổi tiệc nho nhỏ.
Văn Thanh là người buồn hơn cả nhưng anh không thể hiện nó ra ngoài.
Anh thương Tuấn Minh, một người luôn cố gắng dù cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Anh đặc biệt quý vì Tuấn Minh rất lễ phép, luôn học hỏi và cầu tiến.
Văn Thanh tìm được ở mình và Tuấn Minh một sự tương đồng đến kỳ lạ.
Lúc trước anh cũng hai bàn tay trắng mà gây nên cơ nghiệp hôm nay.
Nhớ lại khoảng thời gian vất vả lúc trước nhưng bản thân vẫn không chịu bỏ cuộc.
Anh đã thành công, ông trời đã đền đáp cho anh bằng cuộc sống tự anh thấy là đủ đầy như bây giờ.
Bởi thế Văn Thanh luôn tâm niệm giúp được ai thì giúp, trong hoạn nạn mới thấy được chân tình.
“Uống với tôi một ly nào.
Sau này có chuyện gì thì cứ tìm anh, Tùng Lâm hay ai ở đây đều được, đừng quên mọi người đấy?” - Văn Thanh cầm ly bia đến ngồi bên cạnh Tuấn Minh, anh nâng ly rồi uống cạn.
“Em cũng cảm ơn mọi người rất nhiều.
Trong lúc em khó khăn đã không ngại mà giúp đỡ em rất nhiều.” - Giọng Tuấn Minh nghẹn ngào, anh uống hết cả ly bia đầy, gương mặt bắt đầu đỏ ửng.
Bữa tiệc kéo dài đến giờ tối, ai cũng đã thấm men, say.
Từ xa, Gia Bảo cùng Thái Hưng đi vào.
Ngay tức thì Gia Bảo đến cạnh Tuấn Minh, một tay ôm người vào lòng tay kia đoạt lấy ly bia.
“Cậu Gia Bảo à? Hôm nay tiệm tôi không mở cửa mát xa.
Xin lỗi nha.” - Văn Thanh ngà ngà say, vui vẻ nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo đưa một tay nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.
- “Tôi đến đón người.
Không phải hôm nay là ngày cuối em ấy làm việc ở đây sao? Cảm ơn vì đã giúp đỡ em ấy.
Tôi uống với mọi người một ly.”
“Ực…ực…” - Rất nhanh anh đã đem ly “sinh tố lúa mạch” nuốt xuống bụng.
Gia Bảo đỡ Tuấn Minh đứng dậy sau đó liền đưa người lên xe, rời đi lập tức..