"Thế nào, đau lòng à ?" Văn Hinh trợn mắt, ngườm Tề Nhân Kiệt, trên mặt cô lộ ra vẻ khinh thường.
Tề Nhân Kiệt cũng hết ý kiến, cũng liếc cô, đầy bất đắc dĩ nhưng lại nói với vẻ giễu cợt: “ Làm sao em biết tôi đau lòng, tôi là đang muốn xem dạ dày em làm bằng gì mà có thể chưa nhiều đồ như vậy, cẩn thận no vỡ bụng nha.”
Văn Hinh nhìn anh cười to: “ Việc này anh không cần lo lắng, anh chỉ cần thanh toán là được rồi!” nói xong, cô lại vùi đầu vào ăn cơm.
( haha)
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, đột nhiên Tề Nhân Kiệt dựa cả người ra phía sau ghế, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Văn Hinh chén sạch thức ăn trên bàn. Lúc này, lần lượt từng món ăn được Văn Hinh như hổ đói tới giải quyết, anh phát hiện ra rằng, mặc dù cô ăn rất vội, nhưng vẫn không kém phần ưu nhã, cho thấy cô đã được giao dục rất tốt.
Ăn được một nửa, rốt cuộc Văn Hinh cũng phát hiện ra có gì đó không bình thường, vì vậy cô ngẩng đầu lên, thấy Tề Nhân Kiệt ngồi ở phía đối diện mình đang khoanh tay trước ngực, dùng vẻ mặt đùa giỡn nhìn cô, tựa như đang xem trò hề vậy, cô nhíu mày hỏi: “ sao anh không ăn?”
Tề Nhân Kiệt nở nụ cười đầy xấu xa nói: “ Tôi muốn nhìn xem, một mình em đến tột cùng có thể ăn hết chỗ thức ăn này không, nếu như là tôi , cũng không hết được.”
Nghe vậy, Văn Hinh hung hăng trừng mắt ngườm anh, không thèm quan tâm tới anh nữa.
Cứ như vậy, cô lại liều mạng ăn, Tề Nhân Kiệt vẫn còn đang hứng thú nhìn cô, cho đến khi…
"Không ăn nữa !" Văn Hinh buông đũa, cầm khăn giấy lau dầu mỡ dính trên khóe miệng mình, vẻ mặt thập phần hài lòng.
“ Em mà ăn được nữa thì chắc là gặp quỷ rồi.” Tề Nhân Kiệt tỏ vẻ xem thường, nhìn bàn ăn bừa bãi, trong lòng anh vẫn còn bội phục Văn Hinh. Một cô gái cư nhiên lại có thể ăn toàn bộ chỗ đồ ăn này, nhiều như vậy, e rằng đàn ông con trai như anh cũng không theo kịp.
Văn Hinh vứt khăn giấy, giương mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười đầy giảo hoạt, “ Chi bằng, chúng ta thương lượng đi.”
"Cái gì?" Tề Nhân Kiệt cau mày lại, có chút hứng thú nhìn cô.
Nụ cười trên gương mặt Văn Hinh càng đậm hơn, “ Từ nay về sau, mỗi tuần anh mời tôi ăn cơm lần, thế nào?”
“ Vậy tôi được lợi gì?” Tề Nhân Kiệt cũng bày ra bộ dạng không chịu thua thiệt, sắc mặt của anh lúc này điển hình cho sắc mặt của một thương nhân.
“ Có mỹ nhân cùng ăn cơm với anh, anh còn muốn gì nữa.” Văn hinh lườm anh một cái, tâm tình cô vô cùng tốt.
“ Tôi không muốn bồi bà bầu ăn cơm đâu.” Tề Nhân Kiệt thấp giọng nói, dáng vẻ đầy bất đắc dĩ.
Văn hinh trừng mắt, mất hứng, "Nói như vậy, anh không muốn sao?” đột nhiên cô phát hiện ra, thì ra cãi nhau với Tề Nhân Kiệt cũng thật thú vị. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như đem hai miệng của Tề Nhân Kiệt và Lam Dật Thần xúm lại một chỗ, sẽ là sự phối hợp tuyệt vời, đoán chừng không ai có thể chịu đựng được bọn họ.