Bạch Thanh Thanh chưa từng thấy Hoắc Minh Châu thất thố như vậy, cô vội vàng ôm lấy Hoắc Minh Châu vừa nhào vào lòng mình, dỗ anh: “Sao vậy? Nói chậm thôi.”
Hoắc tiên sinh hít sâu, kéo cô vào phòng, anh cẩn thận đóng cửa lại.
Tiểu thuyết Hoắc tiên sinh mới ôm trong tay bị ném xuống đất, trang giấy mở ra, Chúc Chúc tò mò đi qua, móng vuốt đập lên đó, ngay lập tức bị ôm lên.
“Ngao?”
“Quyển sách này có vấn đề.” Hoắc tiên sinh khẩn trương nói: “Trong đây có một Hoắc Minh Châu.”
“Tôi biết, nam chính trong truyện này trùng tên trùng họ với anh.”
“Tôi không có ý này.”
“Hửm?”
“Ý tôi là, trong đây có một Hoắc Minh Châu nữa.” Hoắc tiên sinh nuốt nước miếng: “Giống tôi như đúc.”
Bạch Thanh Thanh nghiêm túc lên: “Nam chính trong đây giúc anh như đúc? Trách không được tôi thấy hơi giống.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng khi đọc, tôi phát hiện có rất nhiều việc nhỏ nhặt người ngoài không biết, trong đây đều viết ra.” Sắc mặt Hoắc tiên sinh có chút khó coi.
Anh nghĩ rằng chỉ là dựa theo hình tượng của mình xây dựng nên, đọc rất nghiêm túc!
Kết quả thì sao? Trong sách không chỉ viết anh sợ sét đánh, sợ động vật có thân hình dài, ngay cả vị trí nốt ruồi trên lưng của anh cũng biết chính xác!
Hoắc tiên sinh càng đọc càng thấy kì lạ, sau đó phát hiện ra, đoạn giữa quyển tiểu thuyết có viết, nam nữ chính gặp nhau lần đầu tại một ngôi trường danh giá, đương nhiên nữ chính cũng xuất thân từ ngôi trường đó, Hoắc tiên sinh vẫn nhớ lần đó được mời đến diễn thuyết, nhưng không nhớ gì về nữ chính cả.
Hoắc tiên sinh vốn không để trong lòng, anh cũng chỉ thuận tay tra vài chuyện khi ấy.
Kết quả căn bản không có việc diễn thuyết gì cả!
“Trong ký ức của tôi, có rất nhiều chuyện có trong sách nhưng ngoài đời lại không, tôi không tìm được bất kì tin tức gì về những chuyện đó, trong sách thì khác, được viết rất rõ ràng.”
Bạch Thanh Thanh: “Anh nói là, quyển sách này được xây dựng dựa theo anh, bây giờ anh rất giống với nhân vật trong sách? Những tình tiết hư cấu trong đó đều là kí ức của anh?”
Hoắc tiên sinh dùng sức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Bạch Thanh Thanh sờ đầu anh: “Hoắc Minh Châu, anh đang nằm mơ à?”
“…”
Hoắc tiên sinh quá ưu thương.
Anh mất mát nhìn Bạch Thanh Thanh, uể oải ngồi phịch xuống sô pha, cảm thấy cả người thật ưu thương, thật khổ sở, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Chúc Chúc cắn ống quần anh, kéo anh xuống đất, sau đó nhảy lên, tìm một vị trí thoải mái bò lên, nó ngáp một cái, đầu gối lên móng vuốt, một lát sau đã ngủ.
“…”
Hoắc tiên sinh cảm thấy càng ưu thương, ngay cả Chúc Chúc cũng khi dễ anh!
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều.” Bạch Thanh Thanh sờ sờ đầu anh, dắt anh ngồi vào bàn: “Sáng giờ chưa ăn gì đúng không, bữa sáng đã qua rồi, ăn cái này lấp bụng trước đi.”
Hoắc tiên sinh cắn một miếng sandwich, nhíu mày: “Khó ăn.”
“Trở về tôi làm cho anh.”
Trở về? Hai ba ngày nữa mới về mà!
Hoắc tiên sinh tức giận bất bình nghĩ: Đồ ăn của anh là do đầu bếp ba sao Michelin tự mình nấu, nguyên liệu nấu ăn tươi sống vận chuyển bằng đường hàng không, ngay cả chén cháo bình thường cũng là gạo Mỹ không vận (vận chuyển bằng đường hàng không), nước từ Na Uy, ninh suốt bảy bảy bốn chín ngày, hiện tại lại muốn dạ dày anh ủy khuất chịu đựng hai ba ngày?!
(Michelin: một tiêu chuẩn để đánh giá chất lượng của ẩm thực cao cấp).
(Trong bản convert để là sao, mình tra trên mạng thì thấy danh hiệu này chỉ có sao là cao nhất nên sửa lại như này).
Hoắc tiên sinh định nổi giận, đột nhiên nghĩ đến nam chính trong tiểu thuyết cũng được đãi ngộ giống vậy, anh hoảng hồn, không phản đối được gì, cầm lấy cái sandwich được làm sơ sài ăn hết, tốc độ nhanh đến mức Bạch Thanh Thanh chưa kịp giơ tay giữ anh lại.
Bữa trưa ăn xong rất nhanh, bị chuyện của tiểu thuyết làm gián đoạn, Hoắc tiên sinh cũng không có hứng thú đi đâu, Chúc Chúc đang ngủ trưa, Bạch Thanh Thanh ở với anh, xem TV giết thời gian.
Cô cầm lên quyển sách cổ quái kia đọc tiếp, không lâu sau đã bị Hoắc tiên sinh dùng sức chọt chọt.
“Chuyện gì?”
“Em xem TV đi!”
TV đang chiếu một bộ phim cổ trang có tỉ suất người xem đứng đầu khoảng thời gian gần đây, Bạch Thanh Thanh nhìn trong chốc lát, ngay lập tức không nỡ nhìn thẳng quay đầu lại, cô khó tin: “Anh thích cái này?!”
“Đương nhiên là không, tôi muốn nói, có khi nào tôi giống với nữ chính trong đó không?” Hoắc tiên sinh nói: “Em nhìn đi, tôi giống với nhân vật trong sách đến vậy, tôi cũng nhớ những chuyện trong sách miêu tả, ngược lại không có ấn tượng với vài chuyện ngoài đời.”
Hoắc tiên sinh dừng một chút, do dự nói: “Nói không chừng tôi chính là người trong sách?”
Bạch Thanh Thanh trầm mặc.
Hoắc tiên sinh lập tức khẩn trương: “Em thấy sao?”
Bạch Thanh Thanh đặt quyển sách trên tay xuống, bỗng nhiên xoay người ngồi lên đùi Hoắc tiên sinh, cô thẳng eo, cao hơn Hoắc tiên sinh một cái đầu. Bạch Thanh Thanh nâng cằm anh lên, cúi đầu ngậm lấy môi anh, liếm mút qua lại, đầu lưỡi đẩy khớp hàm của anh ra chui vào, làm càn mà hút hết dưỡng khí trong miệng anh, đầu lưỡi của cô hung hăng xẹt qua hàm trên của anh, kích thích làm Hoắc tiên sinh không nhịn được run rẩy.
Đến tận khi môi bị □□ đến đỏ tươi, khôi phục huyết sắc, Bạch Thanh Thanh mới buông anh ra.
Hoắc tiên sinh thở hổn hển mềm mại ngã xuống sô pha, trong lòng may mắn, may mà bây giờ vẫn đang ngồi, nếu không anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bạch Thanh Thanh chậm rãi vuốt đầu anh, cúi đầu nhìn anh không chớp mắt, chờ Hoắc tiên sinh dưới thân cô bình phục hô hấp, mới mở miệng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô nghĩ ngợi, bổ sung thêm: “Ít nhất có tôi ở đây, sẽ không có ai ra tay với anh.”
“Hơn nữa…”
Bạch Thanh Thanh nâng cằm anh lần nữa, nhìn Hoắc tiên sinh đỏ mặt, anh ngượng ngùng dời tầm mắt, trong lời nói có ý cười: “Anh nghĩ nhiều như vậy, có phải muốn làm chút chuyện dư thừa nào không?”
Hoắc tiên sinh mờ mịt.
Bạch Thanh Thanh thả lỏng anh ra, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống, từ cổ anh, đến nút áo sơ mi được cài hết rất quy củ, ngón tay Bạch Thanh Thanh linh hoạt kéo cà vạt anh, mở hai nút áo ra, ái muội sờ soạng.
Cô nhìn Hoắc tiên sinh, ý tứ trong mắt rất trần trụi sâu sắc.
Hoắc tiên sinh miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng… Tốc độ này có phải hơi nhanh không?!
Anh không tự nhiên nghiêng đầu qua, muốn dời chủ đề: “Tôi đang nghiêm túc.”
“Được, anh đang nghiêm túc.”
Bạch Thanh Thanh không thú vị ngồi lại trên sô pha, cô cầm lên quyển sách đó, ý vị thâm trường nói: “Trách không được, đôi khi tôi thấy đầu óc anh không được sử dụng tốt lắm.”
Hoắc tiên sinh: “…”
Đánh bạn gái có được coi là phạm tội không?! Hay là tôi sẽ bị đè lên đất đánh lại?! Nếu cô ấy đánh tôi đến mức Dương Xảo Mạn cũng không nhận ra thì làm sao bây giờ?! Online gấp!
Hết chương