Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

chương 27: nuôi anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắt đầu từ lúc chạy trối chết ra cửa, đem bữa tối về phòng, sau đó đến suối nước nóng nghe thấy bọn họ nói chuyện, cuối cùng theo đuôi tiểu yêu tinh về phòng, Bạch Thanh Thanh kể hết chuyện □□ một cách hoàn chỉnh.

“Lúc ấy tôi uống quá nhiều, không suy xét kĩ mà đã hành động.” Bạch Thanh Thanh xin lỗi: “Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như thế, nhưng mà bây giờ cũng không thay đổi được, tôi chỉ có thể bảo đảm sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa, từng giây từng phút giữ vững thanh tỉnh, tuyệt đối không để chuyện giống tối hôm qua xảy ra nữa.”

Hoắc tiên sinh hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ nghi ngờ.

Bạch Thanh Thanh sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, hỏi thử: “Nếu tôi tái phạm, anh hãy phạt tôi không được thấy Chúc Chúc ba ngày.” Vẻ mặt cô đau lòng.

Nghe được tên mình, cún con trong lòng Hoắc tiên sinh mờ mịt ngẩng đầu “Ngao” một tiếng.

Sự yêu thích của Bạch Thanh Thanh đối với Chúc Chúc rõ như ban ngày, nếu không phải Chúc Chúc khăng khăng muốn nằm trong ngực Hoắc tiên sinh, chỉ sợ mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều nằm trong lòng Bạch Thanh Thanh.

Hoắc tiên sinh quay đầu đi, thật ra trong lòng đã không còn giận.

Hôm qua anh có ngửi thấy mùi rượu trên người Bạch Thanh Thanh, hơn nữa hai cô cũng chưa làm gì, chẳng qua trơ mắt nhìn bạn gái mình đã gần như hôn người phụ nữ khác, không tức giận là không được. Nhưng tha thứ cho Bạch Thanh Thanh quá sớm thì có vẻ như anh không để bụng, tha thứ quá trễ thì có vẻ như anh quá so đo, đối với việc bản thân nên nói như thế nào với Bạch Thanh Thanh, không có trong những trường hợp thư ký Dương đưa cho Hoắc tiên sinh làm anh rất rối rắm.

Bây giờ Bạch Thanh Thanh đã hạ mình xuống, Hoắc tiên sinh tự nhiên cũng vươn tay cho cô.

Bạch Thanh Thanh nhoẻn miệng cười, trở tay cất điện thoại vào túi.

“Em…”

“Xuống xe.”

“Em muốn làm gì?”

Bạch Thanh Thanh mở cửa xe bước xuống trước, cô mở cửa cho Hoắc tiên sinh, cánh tay chống trên xe, bình tĩnh nói: “Sửa xe.”

Động tác vuốt lông Chúc Chúc của Hoắc tiên sinh dừng một chút: “… Tôi muốn điện thoại.”

Thấy anh kiên trì, Bạch Thanh Thanh cũng không nói thêm, tự mình mở cốp xe lấy hộp dụng cụ.

Chờ đến khi Hoắc tiên sinh đứng ven đường gọi cho trợ lý Trương xong, ôm Chúc Chúc xoay người lại, không thấy bóng dáng Bạch Thanh Thanh đâu cả, anh hoảng sợ, hoảng loạn hô một tiếng: “Thanh Thanh?”

“Chuyện gì?” Bạch Thanh Thanh từ gầm xe chui ra.

Hoắc tiên sinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấy rõ bộ dạng của cô, hung hăng nhíu chân mày. Áo khoác Bạch Thanh Thanh bị ném trên xe, tóc dài được tùy tiện cột lên, trên gương mặt trắng nõn còn dính vệt đen, ngay cả bao tay cũng đã đen thui, nhìn kém hơn trước kia rất nhiều, còn nghèo túng hơn lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

“Em đang làm gì vậy?”

“Sửa xe.” Cô chui vào gầm xe lần nữa.

Hoắc tiên sinh ôm Chúc Chúc ngồi xổm xuống tò mò nhìn vào trong: “Em học sửa xe khi nào vậy?”

“Trước kia, có một lần tôi và Đỗ Linh tự lái xe đi du lịch, trên đường xe bị hỏng, lúc đó ở trong rừng núi hoang vắng, ngồi trong xe một đêm mới có người đi ngang qua, sau đó vì để có thêm kỹ năng nên tôi đã đi học.” Bạch Thanh Thanh duỗi tay qua anh: “Lấy giúp tôi cái cờ lê dưới chân anh.”

Hoắc tiên sinh vội vàng đưa cho cô, hỏi tiếp: “Em muốn sửa đến khi nào?”

“Nhanh thôi.”

Hoắc tiên sinh có chút hoài nghi, tuy rằng Bạch Thanh Thanh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng kỹ năng này có vẻ không liên quan gì đến cô, Hoắc tiên sinh nhớ đến hình ảnh cô nấu ăn trong bếp, nhớ đến hình ảnh cô lập mưu trên thương trường, nhớ đến hình ảnh cô đè mình vào tường, không thể nào liên kết những hình ảnh ngày thường của Bạch Thanh Thanh với Bạch Thanh Thanh sửa xe.

Nhưng mà… Hoắc tiên sinh nhìn chằm chằm sườn mặt nghiêm túc của cô, lỗ tai chậm rãi đỏ lên, ngón tay không tự giác gãi gãi bụng nhỏ mềm mại của Chúc Chúc.

Không biết đã ngồi xổm bao lâu, Hoắc tiên sinh đứng đi hai bước, hai chân tê rần, anh hơi nhíu mày: “Tôi đã gọi cho trợ lý Trương, nếu không sửa được, chắc trợ lý Trương sắp đến…”

“Được rồi.”

Hoắc tiên sinh ngẩn ra.

Bạch Thanh Thanh trượt ra, tháo bao tay, thử khởi động xe, đúng là đã hết hư.

Hoắc tiên sinh ngồi trong xe, nhìn phong cảnh bên ngoài dần dần lùi đi, có nhà cửa lưa thưa xuất hiện, anh trầm mặc thật lâu, mới nói: “Kỹ năng này của em… Khá tốt.”

Ngoài cửa sổ xe, một chiếc xe giới hạn trăm bản toàn cầu chạy thật nhanh ngược hướng với bọn họ.

Đưa Hoắc tiên sinh đến cửa nhà anh, Bạch Thanh Thanh lôi kéo anh, tiếc nuối nói: “Cuối tuần này chỉ còn nửa ngày.”

Nếu tối qua không xảy ra chuyện đó, hiện tại bọn họ còn đang ở sơn trang nghỉ dưỡng, Hoắc Minh Châu không biết, nhưng cô rất biết rõ, nơi đó có vài chỗ rất thích hợp cho các cặp đôi, cô vốn đã lên kế hoạch rất hoàn chỉnh, kết quả đột nhiên phát sinh biến cố, không thể không về.

Bạch Thanh Thanh có chút đáng tiếc.

Dư vị của trận ý loạn tình mê hôm qua vẫn còn trong cô, tiếc rằng Hoắc Minh Châu đã cảnh giác, không cho cô đến gần.

Hoắc tiên sinh vẫn ôm Chúc Chúc không rời, anh do dự một chút, mở cửa, nhanh chóng đi vào: “Lát nữa tôi sẽ đem Chúc Chúc qua.”

“Ngao?”

Tiếng kêu mờ mịt của cún con bị ngăn cách bởi cánh cửa.

Bạch Thanh Thanh sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, khóe miệng nâng lên nụ cười nghiền ngẫm, ý vị thâm trường nhìn cánh cửa đóng chặt trong chốc lát mới xoay người về nhà.

Tắm rửa xong, thay một thân bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, suy nghĩ một chút rồi ra ngoài lấp kín tủ lạnh, lúc này mới bắt đầu làm điểm tâm.

Khi Hoắc tiên sinh tiến vào, nghênh đón anh chính là mùi hương quen thuộc làm hai đôi mắt một người người cún sáng lên, Chúc Chúc ngao một tiếng, giãy xuống chạy vào bếp, không chờ Hoắc tiên sinh đặt mình xuống đã lộn nhào ngã xuống chạy qua, không ngừng chạy vòng quanh dưới chân Bạch Thanh Thanh.

“Hoắc Minh Châu, cho nó uống sữa.”

Hoắc tiên sinh nháy mắt đã hiểu, quen cửa quen nẻo mà mở ngăn kéo tìm sữa bột quen thuộc, thuần thục pha sữa cho Chúc Chúc, Chúc Chúc vui sướng phe phẩy đuôi nhào qua, chờ Hoắc tiên sinh đứng dậy, Bạch Thanh Thanh đã đặt vào tay anh một đĩa điểm tâm mới ra lò.

“Ăn chút đi.”

Hoắc tiên sinh lên tiếng, cầm đĩa vào thư phòng.

Thư phòng Bạch Thanh Thanh có thêm một bộ bàn ghế thuộc về Hoắc tiên sinh, hiện tại Hoắc tiên sinh rất ít khi về nhà, hai người đã quen với phương thức ở chung này, Hoắc tiên sinh bên đây xử lý văn kiện, Bạch Thanh Thanh ngồi bên bàn kia làm việc của mình, khi hai người kết thúc công việc sẽ đồng thời dời đến sô pha trong phòng khách, thân mật dựa vào nhau, còn Chúc Chúc sẽ nằm trong lòng một trong hai.

Thân là tổng giám đốc của một công ty lớn, Hoắc tiên sinh thường xuyên kết thúc công việc rất trễ.

Sứt đầu mẻ trán xử lý hết công việc chồng chất, bất tri bất giác bên ngoài thư phòng đã sáng đèn, Hoắc tiên sinh đi ra ngoài, ngoài ý muốn thấy được Bạch Thanh Thanh đang đọc mấy tập văn kiện.

“Chuyển nhượng cổ phần?” Hoắc tiên sinh hoang mang: “Em thiếu tiền sao?”

“Không thiếu.”

“Vậy cái mày để làm gì?”

“Tiền lời trong tương lai không nhiều, vừa mới bán không lâu, thiếu mất một phần hoa hồng, tôi đang tìm một chỗ khác thay vào.” Bạch Thanh Thanh ngửa đầu ra sau, ôm cổ anh hôn một cái: “Nếu không sau này làm sao nuôi anh.”

Hoắc tiên sinh vừa định ngượng ngùng, giây lát phản ứng lại có chỗ nào không đúng.

Bạch Thanh Thanh vừa nói gì vậy?! Nuôi anh!?

Buồn cười! Anh đường đường là người cầm quyền Hoắc thị, một giây kiếm được mấy trăm vạn, tiền sau lưng có thể dùng để đập chết người, sao có thể dựa vào bạn gái nuôi mình?!

Hoắc tiên sinh lãnh khốc nói: “Tôi nuôi em.”

Ngón tay lật tờ giấy dừng lại, Bạch Thanh Thanh nhìn anh cười: “Thật sao?”

Hoắc tiên sinh kiên định: “Thật.”

Bạch Thanh Thanh cười đưa văn kiện trong tay qua: “Tôi đang để ý một mảnh đất, anh nhìn xem?”

Hoắc tiên sinh cúi đầu nhìn thoáng qua, một hai ba bốn năm sáu bảy tám… Tám con số! Chưa tính mấy con số lẻ đằng sau!

Chí hướng hùng tráng vừa dâng lên đã bị tám con số dập tắt, Hoắc tiên sinh trừng mắt nhìn thật lâu, nhưng bất luận nhìn thế nào, con số đó vẫn không thay đổi, trong lòng anh tính toán tiền vốn lưu động của Hoắc thị, bi ai phát hiện mình không thể làm ra việc vung tiền mua nụ cười mỹ nhân.

(Vốn lưu động: một thước đo tài chính đại diện cho thanh khoản vận hành có sẵn cho một doanh nghiệp, tổ chức hoặc thực thể khác, bao gồm cả cơ quan chính phủ. Cùng với các tài sản cố định như nhà máy và thiết bị, vốn lưu động được coi là một phần của vốn hoạt động. Nguồn: Wikipedia).

Cảm thấy mình làm tổng giám đốc bá đạo thật thất bại!

Nhìn biểu cảm của anh, Bạch Thanh Thanh kéo anh lại hôn một cái.

Hoắc tiên sinh mất mát ngồi xuống cạnh cô, tùy tiện cầm lấy một phần văn kiện khác nhìn thoáng qua, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tám con số!

Sáng hôm sau, Hoắc tiên sinh lê bước chân trầm trọng đi vào công ty, vừa thấy anh xuất hiện, Dương Xảo Mạn lập tức tiến lên, làm bộ lơ đãng hỏi: “Hoắc tổng, ngài và Bạch tiểu thư như thế nào rồi?”

Hoắc tiên sinh hỏi lại: “Tôi hỏi cô một vấn đề.”

Dương Xảo Mạn sửng sốt, thật cẩn thận hỏi: “Vấn đề?”

“Nếu cô có một người bạn trai, đại khái cũng không khác tôi lắm, nếu anh ta nói muốn nuôi cô…”

Dương Xảo Mạn ngắt lời: “Đương nhiên là đồng ý!”

Hoắc tiên sinh trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Nếu anh ta muốn tặng quà cho cô, cô sẽ chọn cái gì?”

Dương Xảo Mạn cả kinh, suy đoán: Chẳng lẽ Hoắc tổng theo đuổi được Bạch Thanh Thanh nên muốn thưởng cho mình?!

Suy nghĩ này vừa nổi lên, trong lòng cô ấy bắn pháo hoa bùm bùm, thiếu chút nữa đã lôi giỏ hàng mua đồ trên mạng ra, may mà có lý trí cản lại, rụt rè lấy điện thoại ra, bấm vào túi xách hàng hiệu hôm qua vừa bỏ vào, kích động ngượng ngùng đưa qua.

Á. Dương Xảo Mạn thấp thỏm, Hoắc tổng muốn tặng quà, cái này hình như không tốt lắm, có nên tìm cái giá cao hơn không?

Hoắc tiên sinh nhìn thoáng qua, chậc! Mới có mười vạn!

Cùng lúc đó, tám con số đó lại xuất hiện trong đầu anh.

Trước mắt Hoắc tiên sinh tối sầm, đau nhức kịch liệt hỏi: “Cô nói thật đi, có phải quan hệ giữa tôi và Bạch Thanh Thanh có chỗ nào không đúng không?” Chính tai nghe thấy bạn gái nói muốn nuôi mình, Hoắc tiên sinh cảm thấy uy nghiêm tổng giám đốc bá đạo của mình đang bị uy hiếp!

Liệu rằng Bạch Thanh Thanh có coi mình như tiểu bạch kiểm Quách Tử Minh mà đối xử không?

Hoắc tiên sinh chờ Dương Xảo Mạn phủ nhận, không nghĩ rằng người đối diện bỗng nhiên an tĩnh, không nói gì cả, trong lòng Hoắc tiên sinh run một cái, ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Dương Xảo Mạn nhìn anh tràn đầy vui mừng.

Không hổ là Hoắc tổng, nhanh như vậy đã phát hiện ra!

Hết chương

xanh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio