Hoắc tiên sinh suy sút trong chốc lát nhưng tỉnh táo lại rất nhanh.
Sau khi biết được mình xuyên ra từ trong truyện, anh đã có tinh thần, đọc lại tỉ mỉ quyển sách đó thật kĩ càng, còn ghi chú thật nhiều giống như Bạch Thanh Thanh.
Hoắc tiên sinh rất nhanh phát hiện ra một chuyện.
Bất kể là việc bị bệnh hay đi sơn trang nghỉ dưỡng, quá trình anh trải qua ở hiện thực vậy mà giống như đúc trong truyện, ngay cả tuyến thời gian cũng thế, anh bị bệnh được Bạch Thanh Thanh chăm sóc, trong sách là nữ chính chăm sóc, kế hoạch ở sơn trang của bọn họ bị gián đoạn, trong sách cũng bị một chuyện bất ngờ mà kết thúc. Ngay cả kế hoạch đánh đổ Bạch Thanh Thanh của Dương Xảo Mạn, bọn họ đi cắm trại dã ngoại, trong sách nam nữ có hoạt động của công ty nên đi cắm trại, thời gian trải qua ở đó không hơn kém trong hiện thực một ngày nào.
Trong sách không có nhân vật Bạch Thanh Thanh, nam chính đương nhiên cũng không bị nữ chính đánh ngã, Hoắc tiên sinh thở phào, rất nhanh đã cảm thấy là lạ. Dương Xảo Mạn không đọc qua quyển sách này, làm sao kế hoạch định ra có thể trùng với tuyến thời gian trong truyện?
Hoắc tiên sinh lật lật, nhìn thấy nam nữ chính cãi nhau, chia tay, hòa thuận, cãi nhau, chia tay, hòa thuận, trải qua vô số lần mới có thể trở thành một thể, tu thành chính quả, lăn lên giường đơn.
Hoắc tiên sinh tính toán tuyến thời gian: “Á… Lúc này, phỏng chừng mình đã đẩy ngã Thanh Thanh rồi.”
“Như vầy chắc là khác trong tiểu thuyết rồi.” Hoắc tiên sinh thật vừa lòng.
Trong truyện không có Bạch Thanh Thanh, từ khi Bạch Thanh Thanh phá hư cửa sổ xe của anh, cho dù lúc bắt đầu vẫn còn bị tiểu thuyết ảnh hưởng, nhưng hiện tại cũng đã khác. Giai đoạn sau của cốt truyện là nam chính và nam phụ đấu đá nhau tranh đoạt nữ chính, nhưng trong hiện thực, nam phụ đã sớm cưới vợ sinh con, công ty hai nhà hợp tác rất tốt, sẽ không xảy ra việc vì phụ nữ mà trở mặt thành thù.
Trong truyện, nam chính mất một khoảng thời gian mới xác định quan hệ với nữ chính, nhưng trong hiện thực, anh đã ở chung với Bạch Thanh Thanh!
Nghĩ đến đây, Hoắc tiên sinh vừa lòng khép sách lại.
May mà anh xuyên qua, bây giờ bạn gái là Bạch Thanh Thanh, trừ việc không thể áp đảo cô thì mặt nào cũng ưu tú, khác một trời một vực với nữ chính trong tiểu thuyết. Nếu không phải biết mình đã xuyên ra, Hoắc tiên sinh không thể tin tưởng được, bản thân anh vậy mà có thể coi trọng loại nữ chính trong truyện này!
Loại phụ nữ này sao có thể so với Bạch Thanh Thanh, một trăm cô ta cũng kém hơn cả Dương Xảo Mạn!
Hoắc tiên sinh cảm thấy hiện tại rất rất muốn gặp Bạch Thanh Thanh, anh nhìn xung quanh, không tìm được liền lên tiếng gọi: “Thanh Thanh.”
Chúc Chúc ‘gâu gâu’ chạy ra từ phòng ngủ đến bên chân anh, duỗi móng vuốt muốn bò lên người anh. Hoắc tiên sinh ôm nó lên một tay, lúc này, Bạch Thanh Thanh ôm một cái thang đi vào từ ngoài cửa.
Cô mang nó đến chính giữa phòng khách, cởi giày ra leo lên.
Hoắc tiên sinh tò mò: “Em làm gì thế?”
“Hôm qua đèn hỏng rồi, có thời gian nên sửa nó luôn.”
“…”
Trong lòng Hoắc tiên sinh thầm đắc ý: Xem đi! Thanh Thanh còn biết sửa đèn, bạn gái trong truyện không biết làm việc này!
Bạch Thanh Thanh lấy tua vít từ trong hộp dụng cụ, dư quang khóe mắt nhìn thấy anh đang ngẩng đầu xem không chớp mắt, thuận miệng hỏi: “Anh không đi làm sao?”
“… À?”
“Em kéo cầu dao điện xuống rồi, lúc này trong nhà không có điện, nếu anh muốn đợi cũng được.”
Bạch Thanh Thanh bắt đầu tháo đinh ốc trên đèn, vừa vặn vừa nói: “Nhưng mà em thấy Dương Xảo Mạn đã nhắn tin cho anh, còn vài hội nghị chờ anh quay về tham gia, anh quên rồi à?”
“……” Đúng là quên rồi!
Bạch Thanh Thanh thoáng nhìn biểu tình khiếp sợ của anh, không nhịn được cong khóe miệng, Hoắc tiên sinh ngửa đầu ngơ ngác nhìn cô, không khác gì Chúc Chúc trong lòng anh, nhìn qua giống hệt một chú chó to tướng.
Cô dừng động tác, cười nhìn về phía Hoắc tiên sinh: “Nếu anh đồng ý để em nuôi…”
“Anh đi đây!”
“Mang Chúc Chúc theo đi, chiều nay em có việc bận, không tiện lo cho nó.”
Bước chân đã tới cửa của Hoắc tiên sinh ngừng lại, mang theo Chúc Chúc cùng đồ chơi và thức ăn của nó, còn mang theo một bộ quần áo cho cún rồi mới đi.
Cánh cửa được anh nhẹ nhàng đóng lại, Bạch Thanh Thanh cúi đầu cười cười, tiếp tục vặn đinh ốc.
…
Khi Hoắc tiên sinh đến công ty, Dương Xảo Mạn đã rất gấp: “Hoắc tổng, ngày đầu tiên ngài và Bạch tiểu thư ở chung như thế nào rồi?”
Tầm mắt cô ấy quét qua phần cổ lộ ra của Hoắc tiên sinh vài lần, thật sự không tìm ra dấu vết ái muội nào mới tiếc nuối dời mắt đến cúc áo sơ mi đầu tiên, thu hồi ánh mắt.
Hoắc tiên sinh vừa thấy cô ấy, lập tức nhớ đến bản kế hoạch đã bị hủy, lông mày tức khắc nhướng lên, ôm Chúc Chúc ngồi vào bàn làm việc, dù bận vẫn ung dung đánh giá cô nàng.
Dương Xảo Mạn bị anh nhìn đến nổi da gà, cầm lòng không đậu lùi lại mấy bước.
“Hoắc tổng…?”
Hoắc tiên sinh nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại của Chúc Chúc, nói bâng quơ: “Lần trước cô đã nói, chỉ cần dựa theo bản kế hoạch đó hành động, cuối cùng tôi có thể… Thành công.”
“Dạ, đúng vậy…”
Dương Xảo Mạn khóc không ra nước mắt.
Cô ấy nói không sai, chỉ cần dựa theo từng bước trong đó là Hoắc tổng tuyệt đối có thể đánh gục Bạch Thanh Thanh, nhưng trên tiền đề, Hoắc tổng phải làm theo từng bước mà!
Không cần đoán cũng biết, với độ cường thế như bình thường của Bạch Thanh Thanh, nói không chừng ở ngay bước đầu tiên trong kế hoạch, Hoắc tổng đã bị Bạch Thanh Thanh chiếm trước tiên cơ, từ đó cũng không hề bẻ lại, cô ấy vốn cho rằng Hoắc tổng có thể chống đỡ đến khi hoàn thành kế hoạch, kết quả mới đi có hai ngày đã về.
Bây giờ kế hoạch thất bại, vậy mà trái lại còn trách cô?!
Dương Xảo Mạn cảm thấy rất ấm ức.
Cô đã chuẩn bị tâm lý bị trừ tiền thưởng thì nghe được Hoắc tiên sinh trước mặt nhẹ nhàng nói một câu: “Lập thêm một bản kế hoạch khác.”
“Dạ, Hoắc tổng……… Á?”
Dương Xảo Mạn ngẩng đầu lên.
Hoắc tiên sinh đối diện nghiêng đầu qua một bên: “Không hoàn thành sẽ trừ tiền thưởng.”
Dương Xảo Mạn: “…… Dạ, Hoắc tổng.”
Dương Xảo Mạn choáng váng quay về vị trí của mình, theo bản năng lập ra một hồ sơ, bắt đầu tạo ra một bản kế hoạch mới. Đến khi viết được một nửa, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Chẳng lẽ Hoắc tổng còn chưa chết tâm?
Đến bây giờ Hoắc tổng còn muốn phản công lại Bạch Thanh Thanh?
Không hổ là Hoắc tổng! Quả nhiên là Hoắc tổng!
Dương Xảo Mạn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mở phần đã đánh dấu, tìm ra ‘ chiêu lãng mạn’ đã cất giữ từ lâu, cẩn trọng đem vào bản kế hoạch.
Vì tiền thưởng! Nói gì cũng phải giúp Hoắc tổng áp đảo Bạch Thanh Thanh!
Mấy chục phút sau, một bản kế hoạch mới ra lò được đặt trước mặt Hoắc tiên sinh.
“‘Cho dù đã bắt đầu ở chung, cũng không thể lơ là được. Sinh hoạt hàng ngày chính là làm bạn gái vui vẻ, đối với Bạch tiểu thư, khi tâm trạng cô ấy tốt, Hoắc tổng muốn làm gì cũng tốt, ngược lại, nếu tâm trạng cô ấy không tốt, là người thân cận nhất với Bạch tiểu thư, rất có khả năng Hoắc tổng sẽ gánh lấy hậu quả.’”
“‘Muốn để Bạch tiểu thư bị Hoắc tổng áp đảo, tiền đề là cô ấy cam tâm tình nguyện. Bạch tiểu thư làm người tương đối cường thế, Hoắc tổng phải làm hai thứ, một là phải cường thế hơn cô ấy, hai là làm thái độ của cô ấy mềm xuống. Bạch tiểu thư tương đối am hiểu việc chăm sóc người khác, vì vậy Hoắc tổng cần phải càng chăm sóc nhiều hơn cô ấy.’”
Trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời, anh tán thưởng nhìn về Dương Xảo Mạn đang lặng lẽ đứng một bên chờ, tiếp tục đọc.
“‘Sống chung với nhau, Hoắc tổng sẽ càng tiếp xúc với Bạch tiểu thư nhiều hơn, quan tâm từng chi tiết nhỏ sẽ có thể chạm vào lòng người… Sinh nhật bất ngờ, về nhà sẽ được tặng một cái ôm, tặng quà, tri kỷ hiểu ý… Dưới đây là những trường hợp có thể áp dụng: ①…②…③…”
Hoắc tiên sinh đặt bản kế hoạch xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức nói: “Dương Xảo Mạn!”
“Ngài nói đi Hoắc tổng.”
“Đặt một phần cơm trưa cho Thanh Thanh, lúc tôi ra ngoài cô ấy còn đang sửa bóng đèn, hiện tại chắc hẳn đã không kịp giờ nấu cơm, Hoắc tiên sinh trầm tư một chút: “Đặt phần tôi thường ăn đi.”
Dương Xảo Mạn: =口= Sửa… Sửa đèn?!
“Còn không đi mau!”
“Dạ, Hoắc tổng!”
Dương Xảo Mạn vội vàng đi gọi điện thoại, khi xác nhận địa chỉ, cô nàng ngẩng đầu hỏi Hoắc tiên sinh: “Đưa đến nhà Bạch tiểu thư ạ?”
Hoắc tiên sinh vừa định gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến lời nói trước khi đi của Bạch Thanh Thanh, cô nói chiều nay có việc cần xử lý, cũng không nói đi đâu, nếu đã không thể lo cho Chúc Chúc thì chắc là đi ra ngoài, không biết bây giờ cô đã đi chưa.
“Từ từ, để tôi hỏi cô ấy.”
Hoắc tiên sinh cầm điện thoại, anh còn chưa gửi xong tin nhắn, một tiếng ding nhắc nhở vang lên trước, là tin nhắn của Bạch Thanh Thanh.
【 Ngoan ngoãn ăn cơm. 】
… Hả?
Hoắc tiên sinh có điểm không hiểu.
Điện thoại trên bàn Dương Xảo Mạn vang lên, cô ấy sửng sốt một chút, vội vàng bắt máy.
“Thư ký Dương, có cơm hộp của cô.”
“Hả?… À, đưa lên đây đi.”
Dương Xảo Mạn mờ mịt cúp máy, nhớ lại xem hôm nay mình có gọi cơm hộp hay không.
Không chờ cô ấy nghĩ ra, anh trai giao cơm đã đi ra thang máy, trong tay cầm hai phần cơm, còn có một bó hoa hồng tươi mới còn đọng nước.
“Xin chào, xin hỏi cô Dương Xảo Mạn có ở đây không?”
Dương Xảo Mạn vội vàng nói: “Tôi đây.”
Anh trai giao cơm đưa cho cô ấy một phần, hỏi tiếp: “Xin hỏi Hoắc Minh Châu tiên sinh có ở đây không?”
Hoắc tiên sinh đang nghĩ về tin nhắn, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy bó hoa trong lòng anh trai giao hàng, anh nhớ đến tin nhắn vừa nãy, tức khắc nheo mắt.
Anh trai giao cơm nói tiếp: “Đây là cơm trưa do cô Bạch Thanh Thanh đã đặt tôi đem đến, cùng với một bó hoa hồng.”
Hoắc tiên sinh: “…”
Ding!
【 Còn có một cái hôn. 】
【(づ ̄ ̄)づ╭~】
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc tiên sinh: π_π……
Bạch Thanh Thanh: (づ ̄ ̄)づ╭?~
Hết chương
xanh