“Đây là trò chơi sao? Một giám đốc ngân hàng chơi trò tình ái trong lúc nhàm chán?” Cô đau khổ nhìn hắn, nước mắt lăn xuống hai gò má, giọng nói của cô run run, cơ thể cô phát run, trong lòng cũng lạnh run.
Vừa rồi cô ấn chuông cửa là muốn kiểm chứng, cô thậm chí cầu nguyện hắn không xuất hiện, cầu nguyện đó là một Lôi Ai Sâm khác mà không phải là người đàn ông mà cô yêu.
Nhưng mà hắn lại xuất hiện.......
Trong một căn phòng xa hoa, cuộc sống giàu có đang hiện ra trước mặt cô. Hắn là Lôi Ai Sâm, từ nhỏ đã là công tử giàu có, cho tới bây giờ đều không phải xuất thân bình thường, cả ngày bận rộn làm thêm giờ.
Những lời hắn nói đều là giả dối thế nhưng cô lại tin là thật.
Quan Ngân Hà mày thật ngốc nghếch.
Một lúc sau rốt cuộc hắn cũng có thể nói chuyện.
“Ngân Hà, anh đã từng muốn tìm cơ hội nói cho em biết nhưng anh có nỗi khổ của riêng mình.......”
Lôi Ai Sâm không biết chuyện Allen Cát tuyên bố tin tức đính hôn cho nên hắn không biết Quan Ngân Hà ngoài việc đau lòng vì hắn giấu diếm thân phận còn vì chuyện hắn sắp đính hôn với Allen Cát mà đau lòng.
Bởi vì hắn lừa dối cô nên hắn sợ nói lung tung sẽ chấm dứt chuyện tình cảm của bọn họ, vì vậy hắn không có cách nào giải thích.
Hôm nay chỉ có cách cầu xin chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, hắn nguyện ý dùng cả đời để yêu cô, đem lấy toàn bộ tài sản đoạt được đều cho cô.
“Lời của anh thật buồn cười! Em sẽ không lưu luyến với tình cảm dối trá này, bắt đầu từ bây giờ, trò chơi của anh kết thúc, bởi vì tôi không còn là con bé Quan Ngân Hà ngốc nghếch nữa.......” Nước mắt tuôn rơi, cô nói to với hắn.
Đụng phải chuyện như vậy ai còn có thể tỉnh táo để đối mặt.
Cô không chịu được, bởi vì cô quá đau lòng.
Nỗi đau như ngọn lửa đốt cháy tim cô, nếu như bây giờ không rời khỏi đây, cô sẽ chết trước mặt hắn.
Tức giận xoay người, cô muốn rời khỏi đây, cũng không muốn thấy người đàn ông này nữa.
“Ngân Hà!” Hắn đi lên kéo cô lại, hắn không muốn cô rời khỏi đây “Cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp lại lỗi lầm của mình!” Hắn dùng sức kéo cô quay lại.
Trong lòng hắn đau so với cô cũng không ít nhưng hắn là thủ phạm tạo nên đau khổ cho cả hai người cho nên hắn phải chịu nhưng cô vô tội,hắn không muốn cô phải đau khổ.
“Tôi hận anh cả đời.......” Khi hơi thở của hắn vây quanh cô, cô nghiến răng tức tối “Mời buông tay ra, nếu không tôi sẽ càng hận anh, đến kiếp sau cũng hận! Vĩnh viễn không ngừng hận!” Hắn muốn đền bù thế nào cũng không thể bù đắp lại vết thương đã tạo ra, thời gian ngọt ngào kia cũng không trở về được nữa.
Hắn hoảng sợ buông tay ra, đôi mắt xám tro khiếp sợ nhìn cô.
Chỉ vì hắn giấu diếm thân phận mà cô lại muốn rời khỏi hắn sao?
“Anh tự nguyện bù đắp cho em, em đừng nói những lời tuyệt tình như vậy.” Giọng nói của hắn khàn đục,mắt đỏ, nước mắt chảy xuống,trong lòng rối như tơ vò.
“Không kịp nữa rồi!” Cô xoay đầu đi, bỏ lại hắn sau lưng.
Lôi Ai Sâm quỳ trên mặt đất, khóc rống lên.
Giờ phút này lòng hắn đau như dao cắt.
Có lẽ số phận trêu đùa mới có thể để cho Allen Cát giở thũ đoạn làm cho ha người hiểu lầm nghiêm trọng, tình duyên đứt giữa chừng.......
Bốn năm sau.
Quan Ngân Hà toàn thân mặc đồ thể thao màu trắng đang luyện đánh gôn.
Đây là môn thể thao cô yêu thích, bây giờ chỉ cần lúc nào rảnh cô liền lái xe, cầm theo dụng cụ đến câu lạc bộ gôn này.
“Ngân Hà, ngày mai bốn giờ chiều được không?” Huấn luyện viên câu lạc bộ gôn sắp đặt thời gian cho lần sau.
“Được, em sẽ đến đúng giờ.” Cô là học sinh gương mẫu. “Anh Phòng, anh thấy kỹ thuật hiện tại của em thế nào? Có đạt tiêu chuẩn làm bạn gái anh không?”
Phòng Đông Hán là bạn của Quan Ngân Ưng anh lớn của Quan Ngân Hà, là cao thủ đánh gôn, câu lạc bộ đánh gôn này là tài sản của anh ta.
Lần này có thể mời anh ta tới trường học tất cả đều là nể măt anh trai, Phòng Đông Hán thường ra nước ngoài thi đấu, còn bận rộn kinh doanh câu lạc bộ đánh gôn làm sao có thời gian nhận cô làm học trò.
Chính bởi vì Phòng Đông Hà là bạn thân của Quan Ngân Ưng nên Quan Ngân Hà mới dám đến gần anh ta, nói giỡn với anh ta.
“Tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh không phải dựa vào kỹ thuật đánh gôn.”Phòng Đông Hán dọn dẹp dụng cụ của mình, anh ta thường vận động nhưng cơ thể không cường tráng, khi giơ tay nhấc chân cũng đều rất nhẹ nhàng là một người đàn ông ưu nhàn nhưng kín đáo.
“Điều kiện như thế nào? Nói cho em nghe một chút đi.” Giống như anh trai, nghiêm túc nhưng mãnh liệt.
“Em không cần biết bởi vì anh không muốn theo đuổi em.” Anh ta cự tuyệt cô, anh ta đối xử với Ngân Hà như em gái, chưa từng có vọng tưởng gì bởi vì trong lòng hắn đã có một người chiếm giữ.
“Hừ, quỷ hẹp hòi!” Cô bĩu môi, cầm khăn lông màu trắng lên lau mồ hôi trên mặt. “Em cũng không muốn theo đuổi anh? Chỉ là tùy tiện hỏi một chút, anh làm gì chảnh thế!”
Lau xong mồ hôi cô dọn dẹp dụng cụ của mình.
“Em về đây, bái bai.” Khoác cái túi màu đỏ trắng được thiết kế độc đáo lên vai, cô tức giận không buồn nhìn Phòng Đông Hán đi ra khỏi sân tập.
Phòng Đông Hán bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn đã quá quen thuộc với tính khí của Quan Ngân Hà, cô gái này có lúc tùy hứng làm cho không ai chống đỡ được, có lúc lại ngoan ngoãn nghe lời khiến người ta thương yêu, có lúc lại ưu tư, sầu bi giống như đụng phải chuyện tình cảm đầy chua cay làm người ta đau lòng.
Quan Ngân Hà có anh trai là Quan Ngân Ưng quản thúc rồi, anh ta cũng không muốn can thiệp vào, bởi vì anh ta còn phải quan tâm người con gái của mình không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.
Quan Ngân Hà đi ra khỏi sân banh, đi tới bãi đậu xe, nhét dụng cụ vào phía sau chiếc xe thể thao, ngồi vào ghế lái.
Xe thể thao hiên ngang rời đi.
Bởi vì cô đem theo tức giận rời khỏi sân banh, trong lòng chỉ muốn lập tức rời khỉ đây cho nên không phát hiện ra bóng dáng đi theo cô ra khỏi sân banh.
Bóng dáng này có khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt màu xám tro.
Hắn là Lôi Ai Sâm hiện đang là tổng giám đốc ngân hàng Phỉ Lâm tại Pháp, một nhân vật rất khiêm tốn, ở Đài Loan không có nhiều người biết đến hắn.
“Ngân Hà, anh thề anh sẽ đưa em về bên cạnh anh.” Hắn hướng về phía chiếc xe thể thao tuyên thệ.
Sau khi rời khỏi sân banh, Quan Ngân Hà về nhà tắm rửa, thay quần áo nhàn nhã, đeo giày cao gót Crystal,chuẩn bị đi hẹn hò với một người đàn ông.
Người mà cô hẹn tối nay không phải bạn trai cô mà là bạn anh trai cô Quan Ngân Ưng thường gọi Hoàng Dục
Thật ra cô với Hoàng Dục rất thân, đối với quá khứ của Hoàng Dục cũng không rõ lắm, cho nên cô rất kính yêu Hoàng Dục.
Trước mặt Hoàng Dục, cô sẽ không hỏi những câu hỏi tương tự như Phòng Đông Hán. Buồn cười là muốn làm không khí trở nên náo nhiệt, hết sức cười duyên, làm cho Hoàng Dục lạnh lùng phải cười.
“Nhưng hiệu quả của mỗi lần đều không tốt. Ai!” Cô than thở cầm túi xách ra khỏi cửa.
Cô đổi một chiếc xe màu đen nhàn nhã, tốc độ lái xe không tràn đầy tức giận như lúc nãy.
Nhìn đồng hồ một chút, thời gian vẫn còn sớm, Quan Ngân Hà không lo lắng trầm ổn lái xe đi về phía cửa hàng đồ cổ của Hoàng dục.
Một chiếc xe Lamborghini đi theo sau xe Quan Ngân Hà, tốc độ của đối phương cũng nhàn nhã như cô cho đến khi Quan Ngân Hà dừng xe trước tiệm đồ cổ chiếc xe Lamborghini kia mới dừng lại.
“Tổng giám đốc, chúng ta có vào không ạ?” Người con gái ngồi phía sau với Lôi Ai Sâm là một cô gái trẻ tuổi Âu Dương Minh Lệ.
Cô ta là thư ký ở ngân hàng Phỉ Lâm, bởi vì Lôi Ai Sâm muốn tới Đài Loan cho nên cô ta đi cùng, phụ trách việc phiên dịch.
Mục đích của Lôi Ai Sâm là muốn đưa Quan Ngân Hà về Pháp đoàn tụ cùng hắn, chỉ là hắn không muốn làm cô sợ bỏ chạy cho nên chuyện này phải có biện pháp, không thể nóng nảy để tránh gây hậu quả.
“Ừ, tùy cơ ứng biến nếu như có việc gì cần giúp lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Ánh mắt Lôi Ai Sâm dừng lại chỗ Quan Ngân Hà đi vào tiệm đồ cổ.
Hắn không hiểu, Quan Ngân Hà mấy năm nay lại thay đổi như vậy, có sở thích với đồ cổ.
“Được, tổng giám đốc, tôi vào đây.” Âu Dương Minh Lệ mặc đồ công sở nhìn rất mê người.
Cô ta đem theo túi xách LV đi vào tiệm đồ cổ.