Bạch Thủy Tiên nhìn Cổ Tiêu đang không kiên nhẫn mà nhíu mày, hiện tại là trong cuộc họp, quản lí các phòng đang trình bày các dự án của mình.
Trước đây Cổ Tiêu còn cô gắng lắng nghe , hơn nữa có thể nhanh chóng mà nói ra ưu khuyết điểm của nó, nhưng hôm nay anh chưa từng mở miệng, lại làm cho mọi người bất an nhiều hơn.
“Tổng tài.” Bạch Thủy Tiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Cổ Tiêu cau mày, phất tay. “Hội nghị kết thúc, có chuyện gì thì đến văn phòng tôi để thương nghị.” Nói xong liền đứng lên rời đi.
Để lại một đám người trừng mắt nhìn theo chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Bạch Thủy Tiên nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy Cổ Tiêu đang bước vào văn phòng của chính mình.
★ ★ ★
Cổ Tiêu ấn ấn huyệt thái dương, cảm giác có chút mệt mỏi. Đêm qua anh cơ hồ không hề ngủ, bởi vì bên cạnh chính là Hạ Cúc Hoa, cô cũng đang chìm vào giấc ngủ không mấy yên ổn, trọn cả buối tối chỉ có lật qua lật lại, anh thậm chí còn thấy nước mắt còn vương trên khuôn mặt của cô.
Điều này làm Anh khiếp sợ không thôi, vừa không dám đánh thức cô vừa không yên lòng, cả buổi tối bất an nhìn cô ngủ, đến gần sáng mới nhắm mắt được một lát. Vốn có ý định chất vấn cô, nên đã cố dậy sớm, thế mà lại phát hiện cô đã đi ra khỏi phòng.
“Anh làm sao vậy ? Tổng tài.” Bạch Thủy Tiên hỏi.
Cổ Tiêu lắc đầu, “Không có việc gì, bản kế hoạch dự án đâu, đưa qua cho tôi đi.”
Bạch Thủy Tiên trước đem bản dự án đưa lên, tuy ngập một bụng khó hiểu, nhưng cô vẫn chẳng có tư cách gặng hỏi, chỉ có thể rầu rỉ nói : “Em ra ngoài trước đây.”
Cổ Tiêu gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng mở miệng : “Đợi chút, Thủy Tiên”
Bạch Thủy Tiên vội vàng đứng lại, mỉm cười hỏi : “Vâng, tổng tài còn có chuyện gì sao ?”
“Giúp tôi xem thử lịch trình làm việc, có thể hay không xếp ra một tuần rảnh rỗi không?”Cổ Tiêu vừa nhìn bản kế hoạch vừa nói.
Bạch Thủy Tiên kinh ngạc nói : “Tổng tài, lịch của anh đã xếp đầy từ trước, hơn nữa đến tuần sau anh còn có một chuyến bay đến Pháp mà.” Cô ngạc nhiên không phải là không có nguyên nhân, bởi vì đi theo Cổ Tiêu vài năm, biết anh là là một người cuồng công việc, không có nguyên nhân đặc thù chắc chắn sẽ không yêu cầu được nghỉ ngơi, huống hồ là nghỉ trong thời gian dài như vậy.
“Nước Pháp” Cổ Tiêu hơi động lòng, gật đầu, “Được rồi, em đi ra ngoài trước đi.”
Bạch Thủy Tiên thất vọng bước ra. Vài năm này, cô đã đi theo Cổ Tiêu nhưng lại không nhìn thấy một tia động tâm nào trong mắt anh, anh cứ như vậy mà đem cô trở thành trợ thủ đắc lực và cũng chỉ quan hệ ở mức bạn bè : Chẳng lẽ mình không đủ xuất sắc, không thể làm anh động lòng sao ?
Nghĩ đến đấy Bạch Thủy Tiên không khỏi có chút khổ sở.
Đúng giờ tan tầm, Cổ Tiêu tự mình lái xe về nhà.
“Mẹ” Cổ Tiêu ân cần thăm hỏi, “ Hôm nay mẹ có ra ngoài tản bộ không vậy ?”
“Có mà, mẹ đi dạo trong vườn, ngắm hoa cúc nở a” Bà Cổ cao hứng kể.
“Vậy là tốt rồi, con lên lầu trước đây.” Ánh mắt Cổ Tiêu không tự chủ mà ngầm liếc ngang khắp nhà, tựa như đang tìm kiếm gì đó, rồi lập tức bước lên lầu, trong phòng cũng chỉ là một mảnh im lặng, liền nhanh chóng thay đổi y phục rồi xuống lầu.
“Tiêu, lại đây ngồi một chút” Bà Cổ đang xem TV, nhẹ gọi con trai đến bên người.
Cổ Tiêu gật đầu, ngồi ở ghế so – fa đối diện mẹ mình.
“Thế nào ? Các con định khi nào thì đi hưởng tuần trang mật ?” Bà Cổ mở miệng liền hỏi luôn chuyện mình muốn biết.
Cổ Tiêu có chút đau đầu, suy tư chốc lát, “Để tuần sau đi!” Tuần sau Anh còn có một cuộc họp ở Pháp, thuận tiện mang cô đi cùng, miễn cho mẹ anh hỏi không ngừng.
“Thật sự, đi nơi nào?” Bà Cổ vui vẻ hỏi.
“Nước Pháp”
“Không tồi a, nghe nói nơi ấy vô cùng lãng mạn, con cũng thật biết chọn địa điểm đi.” Bà Cổ cười đến cực kì thõa mãn.
“Mẹ” lãng mạn? Thực mệt với những suy nghĩ trong đầu của mẹ anh, Cổ Tiêu thực không biết nên khóc hay cười đây.
“Nhưng Cúc Hoa chưa có hộ chiếu.” Bà Cổ chợt nhớ đến việc này.
“Con có bạn làm bên đại sứ quán, trong vòng ngày hẳn có thể lấy được.” Cổ Tiêu không chút để tâm nói. Điểm này anh đã sớm nghĩ đến.
“Con cũng nên để cho bản thân được nghỉ ngơi một chút, cả ngày chỉ biết có làm việc, thân thể không biết còn chịu được bao lâu nữa.”
Bà Cổ có chút đau lòng nhìn con.
“Mẹ, con hàng năm đều đi kiểm tra sức khỏe, không có việc gì đâu mà.” Cổ Tiêu vừa bực vừa buồn cười, trong lòng có lời muốn phản biện, nhưng cũng không mở miệng nói gì thêm.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, má Ngũ đứng bên cạnh tiếp điện thoại, trả lời vài câu rồi treo máy.
“A Ngũ, là ai gọi vậy ?” Bà Cổ tò mò hỏi
“Là cô chủ, cô bảo đêm nay cô không thể trở về ăn cơm.”
Nghe vậy, Cổ Tiêu nhíu mày, “Cô ấy đi nơi nào ?”
“Cô chủ đi làm.” Ngũ mẹ trả lời, “Bà chủ, cậu chủ, hai người ăn trước được không ?”
“Bọn trẻ các con thật là, cái gì mà lại đem công việc đặt lên hàng đầu thế chứ, vừa mới tân hôn, và cả hai, đứa nào cũng lao đầu vào làm việc.” Bà Cổ bất mãn nói.
Cổ Tiêu trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, nhìn mẹ một câu cũng không nói.
“Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Được, A Ngũ, cô để riêng đồ ăn cùng canh cho con bé, đồ bên ngoài một chút dinh dưỡng cũng không có.” Bà Cổ lên tiếng nhắc nhở.
★ ★ ★
Hôm nay Cổ Tiêu ngoại lệ không đi lên thư phòng để làm việc mà ngồi xem TV cùng mẹ, chính anh cũng có chút không yên lòng. Thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng lửa giận càng tích tụ.
“Tiêu, đã chín giờ rồi, con đi xem Cúc Hoa đi ! Cũng không biết con bé có gặp chuyện gì không.” Bà Cổ lo lắng nói.
Không đợi mẹ mình nói xong, Cổ Tiêu đã lập tức đứng lên, bước vào phòng ở tầng trên khoác vội một chiếc áo ngoài rồi lái xe đi.
Bà Cổ nở nụ cười, ngay đó lại đối với má Ngũ thở dài, “Tôi biết là đứa con này ngoài miệng thì nói không thương, nhưng mà nuôi con từ nhỏ thế nào lại không hiểu con chứ, tâm nó thiện lương, gây ra lỗi lầm lớn như vậy, tuy miệng nói cứng chẳng để ý, nhưng trong lòng lại luôn nhớ mãi không quên. Thâm tâm nó vì chuyện của Ngọc Nhi mà thống khổ đến giờ, đổ hận lên đầu con bé, nhưng kì thật nó đã sớm đem Cúc Hoa đặt ở trong lòng, bằng không, sẽ không như vậy, nhiều năm rồi mà không có lấy một người con gái bên cạnh. A Ngũ, cô cũng nhìn thấy Bạch tiểu thư kia đi, một cô gái xuất sắc như vậy, nếu không phải đáy lòng nó đã chứa một hình bóng khác, cô nghĩ xem làm sao có thể không động tâm chứ.”
“Đúng vậy, Bạch tiểu thư quả thật tài mạo song toàn, am hiểu ý người khác, bà chủ còn muốn cô ấy làm con dâu mà!”
Bà Cổ cười khổ, “Nếu không có Cúc Hoa, tôi cũng từng nghĩ như vậy thật, cô cảm thấy Cúc Hoa thế nào?”
“Cô chủ tuy rằng không thích nói chuyện, cũng là một người tâm địa thiện lương, là cô gái tốt khó có được, hơn nữa cũng không có tính tình tiểu thư, thực làm cho người ta yêu thích.”
“Đúng vậy, tuy rằng trải qua nhiều biến cố như vậy, mà vẫn có thể kiên cường sống, tôi thấy tâm tính tình của con bé nhất định có thể làm cho Tiêu nhi động tâm .”
“Hiện tại chỉ cần chờ cô chủ cùng cậu chủ cởi bỏ khúc mắc, bà chủ là có thể sớm cháu nội.”
Bà Cổ ha ha bật cười, « Hy vọng được như thế.”
Aiuyen.aiuyen.aiuyen
Cổ Tiêu chạy xe thật sự rất nhanh, đến nơi, gọn gàng phanh xe vào bên cạnh đường, mang đến một tiếng động chói tai . Anh giận dữ đóng sầm cửa xe lại, vào đại sảnh, dựa vào tư liệu trong trí nhớ đi lên tầng , tuy rằng tức giận nhưng trong đó còn có ưu sầu khó có thể phát hiện được.
Trong văn phòng Hạ Cúc Hoa còn đang kiểm tra sổ sách, sắp đến cuối tháng, thân là kế toán công việc cô cần phải làm còn rất nhiều.
Tiếng bước chân truyền đến càng lúc càng gần, làm cho cô ngẩng đầu lên, khó hiểu: Đã trễ thế này, còn có ai trở lại công ty nữa chứ? Mà vừa lúc nhìn thấy người đến là Cổ Tiêu, có một chút kinh ngạc biểu lộ ở trên gương mặt cô .
“Đã là mấy giờ rồi, cô còn ngồi ở chỗ này à?” Cổ Tiêu tức giận hét to.
“Tôi còn có một chút công việc chưa có làm xong.” Hạ Cúc Hoa mở miệng giải thích, bởi vì bộ dáng của anh có chút dọa người.
“Cô không cần đi làm nữa , tôi có thể nuôi cô, thân là phu nhân tổng tài của tập đoàn Cổ thị, cô không cần đi làm công cho người ta.”
“Tôi làm cho anh hổ thẹn sao?”
Cô nói nói gì vậy! Cổ Tiêu sắc mặt càng âm trầm , anh không hiểu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Cảm giác được ánh mắt lãnh liệt của Cổ Tiêu, Hạ Cúc Hoa yên lặng thu thập tài liệu trên bàn .
“Ngày mai bắt đầu nghỉ việc đi.” Cổ Tiêu dùng ngữ khí ra lệnh nói.
Hạ Cúc Hoa yên lặng gật đầu, cô sẽ không phản bác, cũng biết phản bác không có tác dụng gì.
Nhìn đến Hạ Cúc Hoa một chút cũng không phản kháng, chấp nhận tất cả, Cổ Tiêu càng tức giận hơn, nhưng lại không chỗ phát tiết, chỉ có thể ở trở về thời điểm đem xe phòng nhanh như bay.
Hạ Cúc Hoa cơ hồ chịu không nổi tốc độ xe nhanh như vậy, chỉ có thể nhắm mắt lại vô lực thừa nhận.
Khi Cổ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hạ Cúc Hoa, mới giật mình dừng xe lại.
Hạ Cúc Hoa lập tức mở cửa xe, không thể ngăn nổi mà ói ra ngoài.
Cổ Tiêu lập tức xuống xe, nhìn đến bộ dáng cô khó chịu, trong chốc lát hối hận tràn ngập nội tâm, cũng không biết làm gì khác, vươn tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng của cô, làm cho cô có thể thoải mái một chút, miệng ra vẻ tùy ý hỏi: “Cô thế nào ?”
Tựa hồ đem tất cả những gì có trong bụng nôn ra sạch sẽ, Hạ Cúc Hoa mới cảm thấy dễ chịu một chút, cô lắc đầu, cũng không có trách cứ Cổ Tiêu, bởi vì vô luận anh làm cái gì, cô hẳn là nên nhận lấy .
Kế tiếp đó, Cổ Tiêu tận lực đem xe chạy chậm một chút, còn dùng không dễ phát hiện ánh mắt bắn phá đến trên người Hạ Cúc Hoa, nhìn thấy cô cũng không có gì khác thường mới an tâm.
Để cho Hạ Cúc Hoa tắm xong đi ra, Cổ Tiêu mở miệng nói: “Tuần lễ sau chúng ta sẽ đi Pháp, cô lấy giấy chứng minh đưa cho tôi.”
“À.” Hạ Cúc Hoa gật đầu, lấy ra giấy chứng minh từ trong ví tiền của chính mình đưa cho anh.
Cổ Tiêu nhận lấy, nhìn đến ảnh chụp đó là cô gái với nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, không khỏi sửng sốt một chút, nhìn ngày tháng trên đó mới phát hiện là từ mười năm trước , khi đó cô đại khái mới mười sáu, mười bảy tuổi. Nụ cười kia làm cho Cổ Tiêu nhịn không được nhìn thêm vài lần, sau đó mới đặt vào bóp da của chính mình.
Nhìn đến trên người Hạ Cúc Hoa mặc áo ngủ vừa bảo thủ lại mộc mạc, anh không khỏi nhăn mi, áo ngủ kia tuy rằng giặt thật sự sạch sẽ nhưng đã trở nên bạc trắng đi rồi, không cần nghĩ cũng biết đã dùng từ khá lâu .
“Hai bên ngăn kéo đều có tiền mặt, nơi này còn có thẻ tín dụng, cô có thể cầm lấy để mua quần áo cùng đồ dùng gì đó cô thấy cần.”
Hạ Cúc Hoa lại lắc đầu,”Tôi không cần tiền.”
“Tôi cho cô không phải bắt cô mượn.” Cổ Tiêu lớn giọng, thập phần mất hứng vì bị cô cự tuyệt.
Hạ Cúc Hoa chỉ có thể gật gật đầu, “Tôi có thể đã ngủ chưa?”
Cổ Tiêu hờn giận nói: “Chẳng lẽ tôi không cho cô ngủ sao?” vì sao cô mỗi lần đều dùng giọng điệu như đang năn nỉ, tựa hồ chuyện gì đều phải trải qua sự đồng ý của anh mới có thể làm vậy, bọn họ là vợ chồng, cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
Hạ Cúc Hoa nói ngủ ngon, liền im lặng nằm ở một bên giường, tận lực không chiếm chỗ còn lại.
Thấy hành động của cô, Cổ Tiêu thở ra một hơi, bước vào phòng tắm, còn tiếp tục như vậy, anh khẳng định sẽ giận điên lên mất. Trời biết anh là người bình tĩnh, tự chủ siêu cường, nhưng từng hành động nhỏ bé cùng lời nói vô tâm của Hạ Cúc Hoa, đều có thể anh nổi cơn tức giận.
Sau khi ra, Cổ Tiêu cảm giác được cô cũng không có ngủ say, cô tựa hồ cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ, hơn nữa dễ bừng tỉnh, là vì mơ thấy hành vi ác liệt anh trước kia đối cô sao? Anh chua xót nghĩ.
“Cô buổi tối mơ thấy cái gì vậy?” Cổ Tiêu nhịn không được. Anh muốn biết cô vì sao rơi lệ.
Mơ thấy cái gì?
Hạ Cúc Hoa cứng đờ, cô mơ thấy đều là cùng Hiên Nhi vui cười, cùng nhau khóc, mỗi lần cô mơ thấy là thời gian cùng Hiên Nhi chơi đùa vui vẻ, cuối cùng nhìn thấy Hiên Nhi cách cô càng ngày càng xa, cười đối cô nói — mẹ, mẹ phải cười nha, mẹ, cười nha!
Sau đó, bé con liền biến mất không thấy nữa.
Thấy cô không có trả lời, Cổ Tiêu cố chấp hỏi: “Vậy cô vì sao lại khóc?”
Khóc? Hạ Cúc Hoa chấn động, từ sau khi đáp ứng với bé con là sẽ chỉ cười, cô chưa bao giờ khóc. Cô nghĩ đến chính mình đã làm được điều mình hứa hẹn với con trai, kỳ thật cô căn bản không có làm được, bởi vì lòng của cô còn đang khóc, ngay cả bản thân khóc cũng không biết.
Nhìn thấy Hạ Cúc Hoa vẻ mặt đau đớn, Cổ Tiêu trong lòng co rút, không tiếp tục hỏi nữa. Anh luôn đối với mọi chuyện ngoài thân đều thờ ơ, thậm chí không có nửa điểm hiếu kỳ, vì sao lại muốn biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì chứ? Muốn biết cô đã trải qua những gì? Mang theo cảm giác phức tạp không biết tên, Cổ Tiêu nằm xuống ở bên kia giường ngủ.
Xử lý tốt công việc trong một ngày , thời gian tan tầm nhanh chóng đến . Cổ Tiêu một bên thu thập tư liệu trên bàn, nghĩ tới cái gì đó, lập tức ấn điện thoại nội tuyến , “Thủy Tiên, vào đây một chút.”
“Vâng.” Chất giọng thanh thúy đáp lại
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đến gần, vang lên tiếng gỏ cửa.
“Vào đi.”
Đẩy cửa ra đi vào là Bạch Thủy Tiên một thân áo váy màu phấn trắng , cô luôn xinh đẹp giỏi giang, trên mặt mang theo kinh hỉ không che dấu được, “Có chuyện gì vậy? Tổng tài.” Trước kia khi tan tầm hoặc tăng ca , Cổ Tiêu đều tiện đường đưa cô về nhà, hoặc mời cô cùng nhau dùng bữa tối. Nghĩ lại, cũng lâu rồi bọn họ không có tâm sự .
“Vé máy bay đi Pháp đặt xong chưa?” Cổ Tiêu ngẩng đầu hỏi.
“Đặt xong rồi ạ, ngày mai chín giờ lên máy bay.” Bạch Thủy Tiên có chút kinh ngạc, Cổ Tiêu rất ít hỏi đến những việc nhỏ như đặt vé, đặt chổ hoặc tặng quà, các việc vặt linh tinh đều là nhờ thư ký đi làm .
“Vậy phiền cô nhiều đặt thêm một chỗ ngồi.”
“Thêm một vị nữa sao? Tổng tài, không phải em cùng đi với anh sao? Chẳng lẽ còn có người phụ trách khác cũng cùng đi à?” Bạch Thủy Tiên càng kinh ngạc. Kế hoạch đi Pháp là đã sớm sắp đặt khá hoàn hảo từ trước, nếu còn có khác người phụ trách muốn cùng đi, không lý nào cô lại không biết a!
“Không phải người công ty, giúp tôi xem có thể hay không thêm đặt thêm chỗ ngồi.”
“Vâng.” tuy đầy bụng khó hiểu, nhưng Bạch Thủy Tiên chỉ có thể làm theo, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Một lát sau, cô lại lần nữa gõ cửa đi vào. “Tổng tài, vé khoang hạng nhất chuyến bay vào buổi sáng chín giờ ngày mai đã bán hết rồi, chỉ còn lại chỗ ngồi ở khoang phổ thông .”
“Khoang phổ thông……” Cổ Tiêu suy tư một chút, trải qua vài ngày ở chung, anh phát hiện Hạ Cúc Hoa tựa hồ không có phản ứng gì , đối với việc người khác muốn cô làm thì chưa bao giờ cự tuyệt, tựa hồ bản thân không có chút cảm giác buồn vui nào vậy, chuyện này làm cho anh có đôi lúc bực mình, nhưng trước mắt anh căn bản không nghĩ thay đổi tính tình của cô. Nếu muốn cô ngồi khoang phổ thông, chắc chắn cô cũng sẽ không có gì ý kiến , nhưng là anh không muốn làm như vậy.
“Đặt vé một lần nữa đi, sửa đến chuyến mười giờ xem thử.”
“Vâng, xin hỏi người đó tên là gì, là nam hay là nữ?”
Cổ Tiêu đã thu thập mọi thứ gọn gàng , đứng lên, “Hạ Cúc Hoa, nữ .”
“Hạ Cúc Hoa.” tên này hình như cô ở nơi nào đó nghe qua, nhưng hẳn là không phải là người công ty đi? Mà nếu không phải người công ty, vì sao lại cùng tổng tài đi Pháp chứ? Bạch Thủy Tiên nhịn không được hỏi: “Tổng tài, cô là ai vậy?”
“Vợ của tôi.” Cổ Tiêu liếc nhìn cô một cái, “Nếu đặt được vé máy bay, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.”
Bạch Thủy Tiên ngơ ngác nhìn Cổ Tiêu đi ra ngoài, còn chưa kịp lấy lại tinh thần khi nghe câu trả lời của anh . Trời ạ! Cổ Tiêu có vợ từ khi nào vậy, mà cô cư nhiên không biết gì? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Cô giờ mới phát hiện nhiều như vậy năm ở chung, nhưng tuyệt không hiểu hết con người của Cổ Tiêu. Biết được tin này, làm cho giương mặt vốn xinh đẹp giờ mang theo một chút tái nhợt cùng khiếp sợ tiếp đó là bi phẫn.
★ ★ ★
Hoa cúc đủ màu sắc dáng hình trong vườn khoe ra từng cánh hoa mỏng manh, theo gió nhẹ khẽ khàng đong đưa, tựa hồ như đang múa trong gió, dưới bóng tịch dương ánh chiều tà chậm trôi, có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Xem, bông hoa cúc này có đẹp không này?” Bà Cổ ngồi ở ghế, cao hứng hỏi.
“Đẹp quá.” Hạ Cúc Hoa thản nhiên nở nụ cười. Đúng vậy! Thật đẹp, những bông hoa xinh đẹp khoe hương!
“Mấy năm nay có vào thăm cha của con không?” Bà Cổ khuôn mặt nghiêm túc hỏi.
“Ba năm trước ông ấy đã qua đời trong tù a.”
Cha Hạ Cúc Hoa, giống như sói xám gian ác trong những câu truyện cổ tích, làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Trong trí nhớ của cô thuốc và rượu chưa từng rời khỏi tay ông, còn thích đánh bạc. Chỉ cần thua, ông liền uống say mèm, cầm lấy cây gậy đặt ở góc tường, dùng toàn lực quất lên người cô. Khi mới bắt đầu cô còn không hiểu chuyện, liền khóc hô gọi mẹ. Nhưng mẹ chưa bao giờ xuất hiện, cho dù có xuất hiện cũng chỉ ôm mặt khóc.
Dần dần, cô đã không còn kêu đau, cũng sẽ không khóc nữa, cảm giác của cô đã sớm chết lặng. Sau đó cha còn làm nên chuyện ác tày trời đó, rồi Cổ Tiêu tới báo thù. Ngay từ đầu cô đã cố giãy dụa , nhưng khi vừa nghe đến anh là ai, cô phát hiện chính mình căn bản không có khả năng chống cự.
Bởi vì cha làm nên chuyện sai lầm, mà trên người cô chảy cùng một dòng máu viớ ông, “cha nợ con trả” vốn là thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên), cho nên anh hành động như vậy cô chỉ có thể chấp nhận vận mệnh của mình. Nhưng tại thời điểm giống như vui thích trong sự đau đớn, cô vẫn là nhịn không được cắn Cổ Tiêu một cái, cô không biết bản thân vì sao lại dùng hết toàn lực đi cắn anh .
Bà Cổ nhìn vẻ mặt của Hạ Cúc Hoa ánh lên nổi sợ hãi, nhịn không được thở dài một hơi, “Con còn khổ sở sao? Mẹ từng nghe nói ông ấy cũng không phải một người cha tốt, hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, còn thường xuyên đánh con có phải hay không? Aiz! Bất quá cha thủy chung vẫn là cha, dù xấu xa vẫn là cha mình .”
“Đúng vậy, con cũng không phải khổ sở, chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ.” Hạ Cúc Hoa lấy lại tinh thần, cười nhạt .
“Tốt lắm, đều là mẹ không tốt, chuyện quá khứ không cần thiết thì cũng đừng nhắc tới nữa.” Vỗ nhẹ vào bàn tay Hạ Cúc Hoa, Bà Cổ ẩn ẩn nói lời xin lỗi.
Hạ Cúc Hoa không để ý nhiều chỉ lắc đầu.
“Ngày mai sẽ đi Pháp, có cái gì cần chuẩn bị nữa không?” Bà Cổ vội vàng thay đổi đề tài.
“Không có.”
“Nghe nói trang phục ở Pháp được đánh giá cao, con đi nhớ phải mua nhiều một chút biết không? Đừng chỉ luân phiên hai bộ quần áo thay đổi qua lại như thế, người trẻ tuổi nên biết chăm chút cho bản thân nhiều hơn một chút, nếu đến cái tuổi của mẹ rồi thì có muốn làm gì cũng vô dụng a.”
Bà Cổ mỉm cười nói.
Mấy ngày nay ở chung với nhau, bà thấy Hạ Cúc Hoa tuyệt không để ý việc hưởng thụ vật chất , ngày thường mặc quần áo liền chỉ hai bộ. Bây giờ vẫn còn có cô gái đơn thuần thế nào sao, Bà Cổ thực cao hứng cực kỳ.
Hạ Cúc Hoa gật đầu. Trong lòng có chút khổ sở, ngày mai là thứ bảy, là ngày cô đến thăm con, xem ra phải đến tuần sau trở về rồi mới có thể gặp cục cưng . Cô không muốn làm cho những người khác biết sự tồn tại của bé con, trong lòng cô hiểu được vô luận là bà Cổ hay Cổ Tiêu đều là người có tâm địa thiện lương, nếu để cho hai người biết, chỉ là tăng thêm một tầng thương tâm mà thôi.
Theo tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, Cổ Tiêu xuất hiện ở trước mặt các cô, anh nhìn Hạ Cúc Hoa một cái, đối mẹ mình mỉm cười ân cần thăm hỏi: “Mẹ, hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt, hôm nay đẹp trời , nên tâm tình cũng thư sướng hơn rất nhiều.” Bà Cổ cười trả lời.
“Sắc trời dần tối, gió lớn hơn rồi, chúng ta vào đi thôi!”
“Được, A Ngũ chắc cũng làm xong cơm chiều ! Cô ấy a, hiện tại đều sợ nhìn thấy Cúc Hoa đâu.” Bà Cổ đứng lên.
“Vì sao?” Cổ Tiêu giương mi, liếc mắt nhìn Hạ Cúc Hoa một cái, cô như cũ vẫn chỉ một vẻ lãnh đạm.
“Bởi vì Cúc Hoa luôn đòi giúp A Ngũ nấu cơm quét tước, cô ấy lại không chịu.” Nghĩ đến hình ảnh đó, Bà Cổ bật cười ha ha .
“Thế sao.” Cổ Tiêu tâm có chút động.
Trên bàn cơm bày ra năm món mặn một món canh, sắc hương câu toàn .
Cổ Tiêu cơ hồ nhíu mày, bởi vì chỉ ăn mấy miếng cơm, gắp mấy chiếc miếng rau xanh Hạ Cúc Hoa đã muốn buông đũa, anh đáng lẽ nên sớm phát hiện cô căn bản không ăn cái gì , khó trách cô lại gầy như vậy, sắc mặt thì luôn không tốt.
“Cúc Hoa, con như thế nào lại ăn ít như vậy?” Bà Cổ nhịn không được lo lắng hỏi.
“Đã no rồi a.” Hạ Cúc Hoa mỉm cười nói.
“Có phải hay không A Ngũ làm đồ ăn không hợp với khẩu vị của con?”
“Không, đồ ăn ngon lắm, nhưng con vốn ăn không nhiều.” Hạ Cúc Hoa vội vàng lắc đầu trả lời.
“Nhưng mà cũng không thể ăn ít như vậy, con lại không ăn đồ ăn vặt, chỉ có uống vài cốc nước, làm sao có thể không đói bụng?”
“Con quen thế rồi.” Hạ Cúc Hoa vẫn thản nhiên cười cự tuyệt, ”Mọi người từ từ ăn.” nói xong, cô định đứng dậy cầm bát cơm định xuống phòng bếp.
“Ngồi xuống.” Cổ Tiêu bỗng nhiên ra tiếng .
Hạ Cúc Hoa giật mình, không nói gì thêm, thực nghe lời mà ngồi xuống.
Cổ Tiêu đứng dậy cầm lấy bát của cô lại xới thêm nữa bát cơm, còn gắp thiệt nhiều đồ ăn, rồi đem môt bát đày ắp đặt ở trước mặt cô , dùng ngữ khí ra lệnh nói: :Đem tất cả đồ ăn đều ăn hết đi.”
Hạ Cúc Hoa khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn đôi con ngươi tràn ngập sự kiên định của Cổ Tiêu, chỉ có thể lại cầm đũa lên gian nan nâng bát từng ngụm từng ngụm đưa thức ăn vào miệng nhấm nuốt .
Thấy này một màn này, bà Cổ vụng trộm nở nụ cười.
Trong bụng đồ ăn tựa hồ không tiêu hóa được, Hạ Cúc Hoa cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố ngồi cùng bà Cổ xem hết tiết mục trên tivi xong mới lên lầu.
Từ phòng tắm đi ra, không có thấy Cổ Tiêu, cô biết anh đang ở thư phòng cách vách xử lý công việc.
Nằm ở trên giường, Hạ Cúc Hoa cảm thấy bụng bắt đầu trướng lên đau đớn. Cô biết đó là bởi vì một thời gian dài ăn ít, hôm nay đột ngột nhét vào nhiều như vậy đồ ăn, dạ dày vì thích ứng không được, mới phát ra kháng nghị.
Trong lúc ngủ mơ, cô nghe được Cổ Tiêu vào phòng cởi quần áo đi tắm, sau đó đi ra, bên tai lại nghe được giọng nói của anh.
“Cô đã ngủ chưa?”
Hạ Cúc Hoa cố gắng mở to đôi mắt mơ màng, bởi vì ngọn đèn quá mức chói mắt , một hồi lâu mới mở được, cô chờ câu hỏi của anh.
“Có phải hay không ở nhà không có việc gì để làm?” Dùng khăn xát khô tóc của mình, Cổ Tiêu lạnh lùng hỏi.
Hạ Cúc Hoa muốn trả lời, nhưng cảm thấy bụng càng thêm đau lên, chỉ có thể lắc đầu.
Cổ Tiêu nhìn cô, cảm thấy không thích hợp, liền đi đến bên cạnh: ”Cô làm sao vậy?”
Hạ Cúc Hoa ở dưới chăn nhẹ nhàng vỗ về ngoài bụng lắc đầu, không có lên tiếng.
Cổ Tiêu nóng nảy, kéo cô, quát: “Cô rốt cuộc làm sao vậy? Nói chuyện a?”
Hạ Cúc Hoa lộ ra mỉm cười, một bộ dáng bảo anh đừng lo, “Tôi chỉ là đau bụng một chút, không có việc gì .”
Cổ Tiêu lập tức hiểu được, đem cô thả lại trên giường, trên thân cũng chỉ vây quanh bằng chiếc khăn tắm lập tức chạy xuống dưới lầu, tìm được thuốc dạ dày lại nhanh chóng chạy lên.
Anh nhanh chống đi rót một cốc nước sôi cho Hạ Cúc Hoa uống thuốc, khẩn trương hỏi: “Hiện tại cô cảm thấy thế nào?”
Không biết là do tác dụng tâm lý hay là tại thuốc thực sự hữu hiệu, Hạ Cúc Hoa cảm giác được bụng không còn đau nữa. “Tôi tốt hơn nhiều rồi, cám ơn anh.”
Cổ Tiêu xoa tóc, nhẹ nhõm thở dài một hơi sau đó lại vừa tức vừa giận, anh thật sự sẽ nhanh bị cô làm cho tức chết , đau bụng thành ra như vậy còn cố ngủ, cô thực nghĩ đến chỉ cần ngủ là không còn cảm giác gì nữa sao, ngày mai coi như chưa từng có gì được à? Người phụ nữ này một mình cứ sống như vậy mấy năm, rốt cuộc là làm như thế nào vẫn còn sống được đến giờ chứ, ngay cả chính mình cũng sẽ không biết tự chăm sóc.
Hạ Cúc Hoa nhìn anh, chần chờ một chút, chủ động hỏi: “Anh vừa rồi hỏi tôi cái gì?”
“Không có gì, mau ngủ đi! Ngày mai mười giờ lên máy bay.” Cổ Tiêu bị cô muốn làm cho một bụng khí giận không các nào phát tác được, hít sâu một hơi nói.
Hạ Cúc Hoa gật đầu lại nằm xuống, không biết khi nào thì cô nên tỉnh dậy. Tuy rằng cô đối hết thảy cũng không còn để ý nữa, nhưng mà việc cùng Cổ Tiêu đi Pháp, thực sự ở sâu trong nội tâm của cô dâng lên một chút khẩn trương.
Một bên Cổ Tiêu cũng đặt lưng xuống ngủ, chiếc giường rất lớn, đủ cho mỗi người tự tìm cho chính mình một vị trí mà chôn sâu vào giấc ngủ, không quấy rầy lẫn nhau. Cô nhìn gương mặt quá quen thuộc kia , lại nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trong mộng , không khỏi si ngốc ngắm nhìn hồi lâu.
Sinh mệnh thật sự là làm cho người ta kinh ngạc, phụ tử thiên tính ở ngay chính trên dung mạo lộ ra rõ ràng, hai cá nhân bất đồng thế nhưng lại có thể giống nhau đến thế. Khuôn mặt này cùng Hiên Nhi đều thanh tú tuấn mỹ, chính là nhiều hơn một chút tang thương, cùng cánh môi bạc khẽ nhếch càng biểu hiện tính cách cứng cỏi của anh.
Có phải hay không bởi vì ông trời thấy cô quá đáng thương? Tuy rằng mang Hiên Nhi của cô đi, nhưng lại đem Cổ Tiêu đưa bên cạnh cô.
Nghĩ đến đây, Hạ Cúc Hoa cả kinh, cánh tay muốn vươn ra vuốt ve kia khuôn mặt gần kề lại sợ hãi rụt trở về, cô còn có thể có được sao? Cô có tư cách có được sao? Không thể! Hạ Cúc Hoa lắc đầu, nằm xuống ngủ.
Cổ Tiêu cũng từ trong mộng bừng tỉnh, trước đây trong mộng nhìn thấy đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào anh, làm tim anh không tự chủ dược mà đau đớn đến co rút lại. Nhưng hiện tại anh trong mộng lại thấy Hạ Cúc Hoa bình tĩnh nhìn mình, điều này làm cho anh sợ hãi, sợ hãi đây là biểu hiện cô oán hận anh.
Ở trong mộng, anh cố gắng bước đên trước cô, hướng cô vươn tay, muốn đem cô kéo vào trong lòng mình, nhưng cô thủy chung đứng ở đó không gần không xa, mang theo nụ cười điềm đạm nhìn anh.
Cổ Tiêu lau đi mồ hôi trên trán, mở mắt ra nhìn đến người vẫn đang nằm bên mình , làm cho tâm tình vừa bị thắt chặt thả lỏng một chút. Anh không khỏi hướng cô xích lại gần một chút, nhìn gương mặt đang ngủ của cô .
Cô không thể nói là xinh đẹp , bởi vì lông mi quá thưa, mà cô tựa hồ cũng chưa bao giờ để ý chăm chút; Chỉ có ánh mắt trong suốt là điểm duy nhất có thể hấp dẫn người khác chú ý , mũi, môi đều thập phần bình thường không chút đặc biệt, nhưng tổ hợp đó lại có thể gây cho anh khác thường cảm giác không hiểu được.
Cổ Tiêu lắc đầu, thật muốn đá bay cái cảm giác khác thường này khỏi đầu.
Cô hiện tại liền nằm ở bên người anh, chỉ cần vươn tay là có thể đủ chạm đến cô, nhưng vì sao ở sâu trong nội tâm anh cảm thấy cô cách mình rất xa rất xa, tựa như cùng với ở trong mộng giống nhau. Cho dù gần trong gang tấc, anh lại không với tới cô được.
Đột nhiên, Cổ Tiêu có chút ngạc nhiên giương mi, bởi vì trong lúc ngủ mơ Hạ Cúc Hoa laijn vô cớ nở nụ cười, cô cười đến thực vui vẻ, nụ cười thực ngọt ngào. Làm anh nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt kia, trên mặt anh là nhu tình mềm mại, xúc cảm tốt đẹp làm cho anh cũng muốn cười .
Rốt cuộc cô mộng thấy cái gì, có thể làm cho cô khóc như vậy, rồi lại mỉm cười như vậy? Anh từng nghe người lớn tuổi nói qua khi còn trong thời kì là trẻ con sẽ ở trong mộng vừa khóc vừa cười, hiện tại cô thì sao? Có phải hay không đang sống trong đó?
Mang theo tâm tình muốn tìm tòi nghiên cứu , Cổ Tiêu nhìn Hạ Cúc Hoa một hồi lâu, mới chậm rãi ngủ.