Lâm Tĩnh nhận ra được điều khác thường ở Nguỵ Âu Dương.
Nói trắng ra, hắn đối với y khác thường.
Y không hiểu mục đích của hắn khi giữ lại cho mình ở lại nhà chính làm gì, đối xử vô cùng lạnh nhạt nếu không nói quá là người dưng, thế nhưng khi ra ngoài đi phía sau vẫn có vệ sĩ.
Nhưng không phải A Báo hay mấy người y nhận ra lúc trước nữa, mà y cũng rất ít khi nhìn thấy A Báo, có vài lần thấy đến đây vào thư phòng với Nguỵ Âu Dương, sau đó rất nhanh liền rời đi, cũng không theo sau bảo vệ hắn nữa.
Bên người Nguỵ Âu Dương hiện tại rất ít người.
Y tự hỏi, tất cả bọn họ đi đâu rồi?
Nguỵ San vẫn đến trường như bình thường, mỗi cuối tuần đều mang một túi đi đâu đó, phải đến tận đêm muộn mới về, tuần nào cũng như vậy không hề thay đổi, nếu như ngày đó cô bận thì sẽ đưa cho Nguỵ Âu Dương.
Y không biết họ làm gì, nhưng nơi Nguỵ San đến cùng nơi với anh trai cô.
Vũ Thanh An dạo gần đây phát bệnh thường xuyên hơn, mỗi một lần An Vũ tới, cậu ta đều cười mỉa Nguỵ Âu Dương. Mà mỗi một lần cậu tỉnh, ánh mắt nhìn Nguỵ Âu Dương lại tối đi một phần.
Văn Lam vẫn dùng phương pháp thôi miên đối với cậu, tuy không moi ra được tin tức gì của quá khứ, nhưng biết được là mọi ký ức An Vũ trải qua cậu đang dần tiếp nhận được.
Nguỵ Âu Dương không nói lời gì, bởi vì hắn sai thực sự.
Phải nói là sự xuất hiện của Nguỵ San cùng Văn Lam khiến cho Vũ Thanh An thoải mái hơn, hai người đều mang một năng lượng tích cực tới cậu, nói chuyện cũng nhiều hơn một chút.
Vũ Thanh An không muốn Nguỵ Âu Dương bước vào phòng mình, cậu trốn tránh hắn.
Bây giờ, người hoang mang nhất chính là cậu.
Nhìn đi đâu cũng thấy không thể hiểu được, nhìn Nguỵ Âu Dương sẽ thấy tại sao hắn lại không tìm Lâm Tĩnh? Tại sao hắn lại giữ cậu? Tại sao lại đối xử với cậu như thế này? Liệu có phải là trả thù cho Lâm Tĩnh vì cậu ở bên hắn?
Cậu không biết những người bên cạnh mình muốn gì ở mình.
Đôi lần nhìn vào gương, cậu vẫn cau mày hỏi.
Tại sao mày lại xuất hiện?
Mày là ai..?
Vũ Thanh An bắt đầu nghi ngờ những người xung quanh, cậu nghi ngờ cả chính bản thân mình.
Từng đoạn ký ức xa lạ tìm tới, không phải của cậu, nhưng nó lại là sự thật cậu đã trải qua.
Vũ Thanh An cười, điệu cười thật thê lương, có lẽ cậu thật sự bị bệnh...
Cơ thể này, tồn tại một người khác nữa sao?
Có phải.. người kia mới là chủ nhân thực sự của khối cơ thể này?
Nguỵ San bước vào trong phòng thì thấy Vũ Thanh An đang đứng trước gương nhìn, có vẻ như cậu đã đứng đó một lúc rồi.
Đột nhiên cậu quay sang hỏi, "Nguỵ San, mình là ai?"
Cô chỉ cười nói, "Cậu bị ngu sao? Là Vũ Thanh An đó!"
Có trời mới biết trong lòng cô giờ phút này đau xót đến mức nào, tại vì nhiều lần mất kiểm soát, ý nghĩ tiêu cực dồn đến Vũ Thanh An quá nhiều, bọn họ chỉ có thể tiêm thuốc an thần khắc chế cậu. Không biết có phải vì như vậy hay không, nhưng cậu như là lúc tỉnh lúc mê, bớt đi mấy hành động hành hạ bản thân, đôi khi lại hay hỏi đi hỏi lại những câu vô nghĩa.
Vẫn như mọi tối, Nguỵ Âu Dương ôm Vũ Thanh An vào trong lòng, hai người ngồi trên thảm lông trải dưới sàn cạnh lò sưởi, hắn nhìn cậu chơi đùa với Màn Thầu cùng Lod, Rott ở một bên nằm an tĩnh ngủ.
Hắn thấy có lẽ đưa đám này đến sẽ khiến cậu bớt cảm giác bí bách hơn, những lúc Nguỵ San cùng Văn Lam không ở đây có chúng chơi với cậu.
Rott cũng rất hiểu chuyện, có lần Vũ Thanh An đập gương trong phòng, nó bật dậy lập tức sủa lớn báo cho người biết.
Vũ Thanh An lặng yên ngồi ghép tranh, bởi vì bên trái cậu cắt tay, cử động rất khó nên đành cầm gậy bông chơi với Màn Thầu, tay còn lại tìm mảnh ghép chơi.
Đây có lẽ là lần cậu tỉnh táo và trầm lặng như vậy, cũng không trốn tránh Nguỵ Âu Dương.
Khung cảnh như trở về thời gian vài tháng trước, khi mà mọi sóng gió chưa ập tới, chó mèo vây quanh ấm áp, Nguỵ Âu Dương một tay ôm nhẹ tay trái cậu, tay còn lại xem văn kiện, thi thoảng hạ xuống chuyển qua ôm eo người trong lòng, cằm tì lên vai cậu, sau đó hôn nhẹ lên gáy người một cái.
Một lúc sau xem xong hắn vất nó sang một bên bàn, tay kéo người thanh niên vào sâu trong lòng, cậu cũng không kháng nghị dựa vào người hắn, Nguỵ Âu Dương tìm được mảnh hình ghép tiếp theo thì vòng tay qua eo người lấy rồi ghép vào, bắt đầu ngồi chơi cùng.
"Em ăn nhiều một chút." Hiếm lắm mới có được khoảng thời gian như thế này, nhân lúc này mới có thể nhắc nhở vài câu.
Vài ngày trước cậu bị ngộ độc thức ăn, sau đó thế nào lại phát sốt, mới ăn được nhiều thêm bây giờ vẫn đâu vào đấy, điều này làm sắc mặt vị chủ nhân lớn này không hề tốt chút nào.
Người thanh niên gật đầu hỏi lại, "Bên đó vẫn ổn chứ?"
Nguỵ Âu Dương biết cậu nói tới Lâm Tĩnh.
"Em đừng nhắc tới cậu ta làm gì." Việc làm của y không phải hắn không biết, nhưng hành động kia không ảnh hưởng tới Vũ Thanh An quá nhiều, với năng lực của hắn xử lý vô cùng dễ dàng.
Sở dĩ hắn định bồi thường cho vụ tình nguyện hiến tuỷ của y năm đó, coi như là hắn nợ một ân tình.
Nhưng mà ý đồ của y nhằm vào Vũ Thanh An, hắn không bỏ qua, là chưa đến lúc tính sổ.
Hiện tại chưa phải lúc.
"Âu Dương." Người thanh niên khẽ gọi.
"Anh ở đây." Hắn đáp lại ngay tức khắc.
Vũ Thanh An chậm rãi lật mấy mảnh ghép lên xem xét rồi lại đặt sang một góc, vừa chơi vừa chậm rãi nói, "Có một người rất yêu anh, yêu còn nhiều hơn cả em, hơn rất nhiều. Em không đủ dũng khí buông tay, y có đủ nhưng lại lựa chọn con đường cố chấp hướng tới anh, vẫn luôn chờ đợi anh nhìn đến y dù một lần. Y thật sự yêu anh, cho dù y có hành động nào không tốt, y vẫn là yêu anh."
"Không phải còn có em sao?"
Người thanh niên nở nụ cười nhợt nhạt mà thản nhiên, "Còn có em thì sao chứ? Rồi cũng sẽ đến lúc em không còn yêu anh, cũng không còn đợi anh nữa".
Hắn cau mày.
"Y có thể làm tất cả vì anh, thậm chí là đánh đổi lấy tính mạng mình để cứu sống anh, chấp nhận rời đi để bảo vệ anh, cho dù y có hại em thì cũng từ lòng đố kị, mà sự đố kị của y là từ tình yêu dành cho anh mà ra."
Lời của Vũ Thanh An không nhanh không chậm, giọng điệu bình thường như đang nói tới chuyện không liên quan tới mình vậy.
"Em đừng nói. Để anh xử lý xong hết việc rồi chúng ta nói chuyện lại có được không?" Hắn không muốn để cậu nói thêm, hắn ghét kiểu nói chuyện như thế này, giống như cậu đang nói những điều cuối cùng ở lại trước khi rời xa.
"Nguỵ Âu Dương, tình yêu của anh dành cho Lâm Tĩnh không phải giả. Anh không thể nói nó qua nghĩa là đã qua."
Nguỵ Âu Dương sắp mất bình tĩnh đến nơi, "Đừng nói nữa".
Không khí trở nên căng thẳng hơn, hai người lại lặng yên không nói điều gì, Nguỵ Âu Dương dựa lưng vào bên ghế, đúng là chỉ đối với Vũ Thanh An hắn mới có thể mất bình tĩnh như thế được.
Nguỵ Âu Dương hạ mắt lặng yên ngắm nhìn một bên khuôn mặt của người trong lòng, bàn tay to lớn chậm rãi đưa đến bên tay trái của cậu, kéo cây gậy bông ra thay thế bằng bàn tay mình. Động tác của hắn cẩn thận và chậm rãi bọc lại bàn tay mảnh khảnh của Vũ Thanh An, cậu vẫn không có phản ứng gì nhiều, vẫn yên lặng tiếp tục tìm mảnh ghép xếp vào. Đôi mắt phượng xinh đẹp ngập ánh dương quang nay chỉ bao một màu thản nhiên trầm lặng hơi cụp xuống như đang suy tư một điều gì đó.
Cậu hơi rướn người lên lấy mảnh ghép ở xa, bàn tay nhỏ trượt khỏi tay hắn, cảm giác trống vắng hụt hẫng dâng lên, Nguỵ Âu Dương hơi mím môi, tay vẫn giữ nguyên như vậy.
Ngay lúc hắn định lặng lẽ thu tay về, một bàn tay khác lại gần, thân nhiệt ấm áp tiếp xúc với làn da lạnh của mình. Được sự chấp nhận nhỏ nhoi như vậy, hắn nhanh chóng nắm lấy, bàn tay hai người đan vào nhau nắm thật chặt.
Tựa như vĩnh viễn không buông bỏ.
Vốn dĩ Vũ Thanh An định nói điều gì đó nhưng lại thôi, quyết định giữ yên lặng tiếp tục chơi.
Nguỵ Âu Dương lựa chọn mua bộ mảnh ghép lớn, cậu ngồi ghép hết chiều mới được một nửa, đến bữa tối thấy người có vẻ không muốn đứng dậy hắn liền nói người hầu mang luôn đến ăn tại chỗ, gần đây cậu ăn rất được, ăn no rồi chơi được một lúc, mệt mỏi liền tựa vào người đàn ông phía sau ngủ.
Hắn nhẹ nhấc cánh tay trái bị thương của cậu đặt lên trước bụng rồi bế cả người lên, những lúc hắn ở bên cạnh không cần dùng tới sợi xích kia, hắn muốn cậu được thoải mái nhất có thể.
Trong giấc mơ cậu mơ thấy Tiểu Tường.
Không phải Vũ Thanh An không biết Tiểu Tường, mà chính là cậu đã quên mất thằng bé.
Tiểu Tường là một đứa trẻ đáng thương, mới sinh ra đã bị bỏ rơi, nhưng mặc dù nó không có cha mẹ ngay từ đầu cũng là điều tốt, ít ra thằng bé lớn lên trong vòng tay bao bọc của mọi người, không giống như Vũ Thanh An phải chịu đựng ký ức trống rỗng suốt nhiều năm dài, cậu hiện tại còn đang quên dần đi vài thứ.
Năm cậu tuổi, Tiểu Tường được nhận nuôi.
Ngay từ khi thằng bé biết nhận thức, hai anh em đã như hình với bóng. Cậu nhớ được rất nhiều kỷ niệm hai người từng trải qua.
Không hiểu tại sao khi rời đi cậu lại không nhớ được gì nữa.
Nhưng cái người còn lại trong khối thân thể này lại nhớ, thậm chí còn nhận nuôi chăm sóc nó vô cùng tốt.
Khả năng thu vén của người kia tốt như thế, cậu có thể so sánh sao?
Khung cảnh xoay chuyển, đối diện trước mặt là chính bản thân mình, Vũ Thanh An sửng sốt.
"Tôi là An Vũ." Người kia mở lời trước tự giới thiệu bản thân, "Tôi là một nhân cách cậu tự tạo ra".
"Cái gì?"
"Tôi là một nhân cách do chính cậu tạo ra." An Vũ lặp lại câu nói đó rồi tiếp tục, "Cho đến giây phút này, tôi muốn cậu tiếp tục sống."
Vũ Thanh An lặng im không muốn nói cái gì cả, người kia cười nhạt, "Vũ Thanh An, tôi chính là lá chắn của cậu, nhưng mà tôi không tồn tại, tôi không là ai cả, rồi cũng sẽ đến lúc tôi không tiếp tục bảo vệ cậu được nữa. Nếu như cậu không tiếp tục, vậy xem như bao nhiêu công sức của tôi liền buông bỏ sao?"
"Chẳng phải cậu làm tất cả vì chính bản thân mình sao?"
An Vũ liếc mắt, "Chẳng phải bản thân tôi là cậu sao?"
Cậu im lặng.
"Vũ Thanh An, hãy cứ coi như tôi là phần lý trí, cậu là phần trái tim, tôi nói cậu không thể ở bên Nguỵ Âu Dương." Quả nhiên, chấp niệm trong lòng người này chỉ có người đàn ông mà cậu yêu nhất.
"Nguỵ Âu Dương hắn có nhiều mặt tối, kể cả hắn chấp nhận nói cho cậu thì cũng không thể hiểu hết được. Vũ Thanh An, cậu dám ở bên người đàn ông mà mình có thể bị ám sát bất cứ lúc nào sao? Cậu dám chắc chắn hắn sẽ bảo vệ yêu thương cậu cả đời sao?"
Gần một tháng bị giam lỏng, sự việc này tác động tới cả Vũ Thanh An tới An Vũ, cậu càng ý thức được cuối cùng những gì mình làm vẫn chỉ là cho Vũ Thanh An, sở dĩ... trong một mặt nào đó, cậu chính là Vũ Thanh An.
"Vũ Thanh An, cậu muốn đổi chỗ cho tôi không? Tôi sẽ giúp cậu."
Chấm dứt nỗi đau đớn, chấm dứt mọi thứ dây dưa.