Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

chương 46: lựa chọn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Bái Thanh cắn môi dưới, có chút thẹn thùng hỏi: “Hôm nay ngươi ở bệnh viện đã ăn cơm chưa? Có đói bụng không, nếu không chờ về đến nhà ta nấu cho ngươi bát mì a.”

Tống Tử Hàm lắc đầu, trả lời: “Không cần, ta ăn cơm rồi, không đói bụng.”

Xe đột nhiên ngừng, phanh lại quá đột ngột, Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh thân thể đều nghiêng về phía trước.

Đỗ Bái Thanh không có cảm thấy quái dị, thấy được đường Tử Kinh hoa quen thuộc phía trước, liền chuẩn bị xuống xe. Cũng chỉ có Tống Tử Hàm biết, Hàn Triết Si rất ít khi đỗ xe lại phanh gấp như vậy, giải thích duy nhất là hắn tức giận. Người kia rất hay ghen, vừa rồi Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh nói chuyện, không để ý đến hắn.

Xuống xe, Đỗ Bái Thanh hai tay cầm túi xách đứng tại ven đường chờ Tống Tử Hàm, muốn cùng cậu trở về.

“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Hàn Triết Si nhỏ giọng nói, rõ ràng trong nội tâm trên đường đi toàn là ghen tuông, lại không có bộc lộ trong giọng nói, bởi vì trong lòng biết hiện tại gặp chuyện này không phải thời điểm giận dỗi.

“Anh cũng trở về đi.” Tống Tử Hàm đối với Hàn Triết Si nói những lời này, sau đó, không nói gì nữa.

Tống Tử Hàm sau khi xuống xe, quay đầu lại xuyên qua cửa xe liếc nhìn Hàn Triết Si, cất bước cùng Đỗ Bái Thanh sóng vai đi trở về.

Trong nhà không có Ngô Thiến Linh bình thường hay lải nhải, cũng không có Tống Kiến Hổ ngồi ở trên ghế sofa xem báo chí hoặc là xem tivi, ngôi nhà trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều. Trong nhà đèn đều mở, lại bởi vì trong nhà chỉ có hai người, liền vắng vẻ ảm đạm.

Hai cái nam nữ trẻ tuổi cũng không có nói gì, hôm nay gặp phải chuyện này tâm tình đều rất trầm trọng. Đỗ Bái Thanh đối với Tống Tử Hàm vẻ mặt mệt mỏi nói, “Ngươi đi trước tắm rửa a.”

Tống Tử Hàm lên tiếng Ân, sau đó cầm quần áo đi tắm rửa.

Tắm rửa xong về phòng, điện thoại trên tủ đầu giường vừa vặn vang lên. Là Hàn Triết Si gọi tới.

“Ngày mai không cần đi làm, anh cho phép.” Đầu bên kia điện thoại nói.

Vừa mới trước khi trở về, Ngô Thiến Linh liền dặn đi dặn lại, ngày mai đừng đến xem nàng, nàng rất tốt, nên đi làm đều đi làm, đừng chen đến bệnh viện làm gì.

Bệnh viện đã có Tống Kiến Hổ rồi, cậu cũng không cần thời thời khắc khắc tại bệnh viện trông coi, Tống Tử Hàm trả lời: “Không được, ngày mai phải đến công ty.”

“Vậy ngày mai đến dưới lầu chờ anh.”

“Ân.”

Đồng dạng là đối thoại ngắn gọn, cúp điện thoại, Tống Tử Hàm nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong nội tâm một mảnh hỗn loạn, làm sao lại gặp phải việc này.

Tống Tử Hàm ngủ không ngon, cơ hồ không thể ngủ được, ngày hôm sau nhìn qua tinh thần rất kém. Đỗ Bái Thanh sáng sớm đi mua nguyên liệu nấu ăn muốn làm canh gà, nói đợi lát nữa mang cho Ngô Thiến Linh, hôm nay nàng không cần đến trường, cũng đúng lúc rảnh rỗi.

Tống Tử Hàm không nói gì, mở cửa liền đi làm.

Đến công ty, Đỗ Hiểu Vân đuổi theo hỏi: “Như thế nào? Mẹ của ngươi không có sao chứ.”

Tống Tử Hàm đáp: “Ung thư não trung kỳ, phải làm giải phẫu.”

Đỗ Hiểu Vân có chút kinh ngạc, vừa nói đến ung thư liền nghĩ tới tử vong, dù sao TQ thậm chí toàn bộ thế giới bởi vì ung thư qua đời rất nhiều. Hiện tại trình độ y học còn chưa có phương pháp nào tốt nhất có thể trị tận gốc ung thư.

Ngô Thiến Linh nghe nói phải làm giải phẫu, sống chết không đáp ứng, tính tình của nàng rất bướng bỉnh, đây cũng là từ nhỏ liền dưỡng đi ra. Kiên định một chuyện sẽ rất khó thay đổi.

Muội muội Ngô Thiến Linh Ngô Diệu Toa biết được tỷ tỷ nhập viện cũng chạy tới, hai tỷ muội nói chuyện thật lâu, cố ý muốn khích lệ Ngô Thiến Linh làm giải phẫu, Ngô Thiến Linh vẫn là kiên quyết không đáp ứng.

Ngô Diệu Toa một đôi mắt ẩm ướt, tỷ tỷ đối với nàng rất tốt, từ khi phụ thân qua đời, vẫn là tỷ tỷ cùng mụ mụ chiếu cố, tỷ tỷ có đôi khi càng giống là đảm đương trách nhiệm của một phụ thân.

Ngô Diệu Toa nắm tay Ngô Thiến Linh, tận tình khuyên bảo nói: “Tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, nếu không làm giải phẫu, bệnh như thế nào khỏi được? Ngươi ngẫm lại xem, ngươi còn có một gia đình, nếu ngươi… nếu ngươi…” Câu tiếp theo nói không được, là không dám nói ra từ kiêng kị.

Ngô Thiến Linh lại lạnh nhạt, “Bệnh của ta như thế nào ta hiểu rõ, chính là sợ lên bàn giải phẫu.”

“Tỷ tỷ, hiện tại y học phát triển như vậy, ngươi làm sao lại là không tin bác sĩ chứ, rất nhiều người không phải là làm giải phẫu liền khỏi hẳn đó sao, bệnh này, làm giải phẫu là biện pháp tốt nhất rồi. Năm đó, năm đó ba ba, chuyện kia là ngoài ý muốn…”

Ngô Diệu Toa lời còn chưa nói hết, Ngô Thiến Linh liền ngắt lời, “Được rồi, ngươi cũng đừng khuyên, khuyên nữa ta cũng vẫn như vậy thôi.”

“Tỷ tỷ…”

Nhìn Ngô Thiến Linh biểu lộ hết thảy đều xem nhẹ, Ngô Diệu Toa trong nội tâm liền lo lắng, “Tỷ tỷ, ngươi không vì mình ngẫm lại, cũng vì tỷ phu cùng Tử Hàm ngẫm lại, bọn họ đều là thật tình quan tâm ngươi, đều hi vọng ngươi khoẻ mạnh, phải hay không?”

Ngô Thiến Linh hốc mắt cũng đỏ lên, cũng nghĩ qua chính mình sau khi không còn nữa, hai người bọn họ phụ tử không có người chiếu cố, lo lắng vô cùng, thân là giáo viên Tống Kiến Hổ đến trung niên, qua vài năm về hưu có thể cầm lương hưu, nàng cũng không phải quá lo lắng. Chỉ là lo lắng con của mình, Tống Tử Hàm từ nhỏ đã hướng nội, nàng chỉ sợ mình đi rồi, nhi tử bên người không có có một nữ nhân chiếu cố, trong nội tâm đau lòng.

Ngô Thiến Linh thở dài nói: “Cái bệnh này, một lát còn chưa chết, có thể sống vài năm a vài năm, cũng không yêu cầu xa vời cái gì, chỉ là muốn nhìn Tử Hàm thành gia, nếu nó thành gia rồi, ta cũng không có lưu luyến bất cứ cái gì nữa.”

“Thế nhưng mà, chúng ta hiện tại còn chưa tới không phải sao, chặng đường về sau còn rất dài, còn có thể sống tuổi, ngươi nếu thanh thản ổn định mà làm giải phẫu, đừng nói nhìn Tử Hàm kết hôn, nhìn cháu trai kết hôn cũng có thể nha.” Ngô Diệu Toa nói.

Ngô Thiến Linh thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu, “Ta hiện tại không dám yêu cầu xa vời nhiều như vậy, có thể chứng kiến Tử Hàm thành gia ta có thể an tâm nhắm mắt.”

“Tỷ tỷ…”

Ngô Diệu Toa đau khổ khuyên bảo, Tống Kiến Hổ cùng Tống Tử Hàm còn có Đỗ Bái Thanh đều ở bên ngoài nghe, trong nội tâm cũng không biết là cái tư vị gì. Ngô Thiến Linh tính tình không phải bướng bỉnh bình thường, bình thường ở nhà hai cha con đều nghe nàng, cũng lại càng dung túng nàng tính tình bướng bỉnh.

Không làm giải phẫu khối u trong đầu sẽ càng ngày càng lớn, thẳng đến cuối cùng nguy hiểm đến tính mạng, mà Ngô Thiến Linh lại kiên trì, không thể không làm cho Tống Tử Hàm cùng Tống Kiến Hổ đau đầu.

Tống Kiến Hổ xin nghỉ dài hạn, muốn ở lại bệnh viện chiếu cố Ngô Thiến Linh. Đỗ Bái Thanh khi nào có thời gian rảnh đều sẽ đi qua, mà Tống Tử Hàm tan việc cũng tới.

Hai ngày này, Ngô Thiến Linh sắc mặt không có chuyển biến tốt, tóc đều đã rụng rất nhiều, dùng lược chải đầu, trên lược vướng một sợi lại một sợi, nhìn thấy liền kinh hãi.

Ngô Thiến Linh cùng Tống Kiến Hổ vui đùa nói: “Nếu ta biến thành đầu trọc, ngươi cũng đừng đem ta làm ni cô đó nha.”

Tống Kiến Hổ nhẹ nhàng mà vuốt tóc nàng, “Sẽ không, ngươi là vợ của ta, vợ của ta làm sao có thể thành ni cô được.”

Ngô Thiến Linh một đôi mắt vài phần tang thương nhìn Tống Kiến Hổ, giọng điệu gần như cầu khẩn nói: “Trở về đi, chúng ta về nhà, ở đây ta không quen, vài ngày không có trở về, trong nội tâm không nỡ.”

Đây là Ngô Thiến Linh mỗi ngày đều nói, nghĩ đến muốn đi về, không muốn tại bệnh viện ngốc thêm nửa khắc đồng hồ nào. Trong nội tâm liền là không nỡ, năm đó cha mình bởi vì bệnh viện xem lầm bệnh mà mất, nàng hận không thể đem bệnh viện một mồi lửa đốt đi, trong nội tâm hận thấu xương.

Ngô Thiến Linh nói ra rất nhiều lần, Tống Kiến Hổ nhìn dung nhan nàng dần dần tiều tụy, nội tâm không đành lòng. Hắn nói cùng Tống Tử Hàm: “Mẹ của ngươi muốn trở về nhà, liền để cho nàng trở về đi.”

Tống Tử Hàm cũng không nói gì, mấy ngày nay Ngô Thiến Linh nhao nhao đòi về nhà cậu cũng nhìn thấy, liền gật đầu, “Ân.”

Hàn Triết Si lái xe đưa bọn họ trở về, Tống Tử Hàm ngồi phía trước, vợ chồng hai người bọn họ ngồi đằng sau.

Trên đường, Ngô Thiến Linh đau đầu đến lợi hại, lại còn mạnh mẽ cứng ngắc làm ra một bộ thần sắc tự nhiên, nặn ra một nụ cười nói: “Tử Hàm, ngươi xem chiếc xe này của Triết Si thật đẹp, chờ sang năm, chúng ta cũng mua cho ngươi một chiếc đẹp như vậy.”

Tống Tử Hàm nhếch môi, quay đầu lại nói: “Mẹ, chờ ngươi khỏi bệnh nói sau.”

Trong nội tâm rất rõ ràng, Ngô Thiến Linh bệnh nặng như vậy, sau này có lẽ tiền thuốc men sẽ rất nhiều, nói không chừng còn phải mượn họ hàng, hiện tại căn bản không phải thời điểm nói chuyện mua xe.

Tối đa ở nhà vài ngày, Ngô Thiến Linh phải trở về bệnh viện. Thời điểm cùng bác sĩ nói muốn ra viện, bác sĩ dặn đi dặn lại phải nhanh một chút tiếp nhận trị liệu, bằng không thì đến kỳ cuối mới đến làm giải phẫu sẽ trễ.

Kỳ phát bệnh của ung thư não không quá ổn định, có một số người bị ung thư não, may mắn có thể sống thêm hơn mười năm, vận số bất hạnh thì cũng chỉ được mấy tháng liền đi. Quy luật sinh lão bệnh tử, ai cũng không nói chính xác được.

Ngô Thiến Linh sau khi phát bệnh, tình trạng thân thể mỗi ngày càng xuống, tóc rụng rất nhanh, hiện tại một mực đều muốn đeo mũ. Sau khi về nhà, Ngô Thiến Linh biểu hiện được rất vui vẻ, mặc dù đầu đau đến lợi hại.

Nàng nói vẫn là ở nhà tốt, trong nhà thoải mái, không có nghe thấy mùi khó chịu của bệnh viện.

Hàng xóm nghe nói Ngô Thiến Linh bị bệnh nặng, cũng mang quà đến thăm, ngồi trong chốc lát, trò chuyện một chút. Mấy cái thân thích cũng sang đây xem qua, ăn một bữa cơm nói một vài câu an ủi liền đi.

Ngô Thiến Linh bị bệnh về sau, trong nhà vệ sinh cùng đồ ăn đều là Đỗ Bái Thanh một tay xử lý. Ngô Diệu Toa cũng sẽ thường xuyên tới, cùng Ngô Thiến Linh nói chuyện, trước sau như một tận tình khuyên bảo khích lệ nàng làm giải phẫu.

Cùng Ngô Thiến Linh hàn huyên rất nhiều lần, đại khái cũng biết Ngô Thiến Linh không yên lòng Tống Tử Hàm, muốn nhìn cậu kết hôn, sợ mình lên bàn giải phẫu rồi sẽ không bao giờ sẽ mở mắt được nữa. Nói đến nói đi, chính là sợ không thấy nhi tử mình thành gia.

Ngô Diệu Toa đem Tống Tử Hàm kéo qua một bên nói, “Mẹ của ngươi muốn nhìn thấy ngươi thành gia nàng mới an tâm, nếu không, ngươi có thể hay không trước theo mẹ của ngươi, tìm đối tượng cho nàng vui vẻ một chút, để cho nàng yên lòng đi làm giải phẫu?”

Tống Tử Hàm trong nội tâm run lên, “Cái này…”

Ngô Diệu Toa nhìn thoáng qua Tống Tử Hàm do dự, ngược lại hít một hơi lạnh, nói tiếp: “Mẹ của ngươi đem Bái Thanh gọi về đến ở trong nhà, còn không phải là vì ngươi, trong lòng ngươi cũng tinh tường, mẹ của ngươi rất yêu thích Bái Thanh, nếu ngươi cùng Bái Thanh cùng một khối, nàng sẽ không còn gì để lo lắng nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio