Vì vậy, Tống Tử Hàm bất đắc dĩ tìm được bình hoa trong một văn phòng bỏ trống.
Ngồi xuống một nơi khuất tầm mắt đem bó hoa cởi bỏ, sau đó mở ra, nữ đồng sự vừa vặn đi ngang qua đáng tiếc nói: “Ai ôi!!! Tiểu Tống ah, một bó hoa dễ thương như vậy ngươi cởi bỏ nó làm gì nha.”
Tống Tử Hàm giải thích “Muốn cắm trong bình hoa.”
Vì vậy, nữ đồng sự đi ngang qua liền thở dài một hơi “Các ngươi thật là hạnh phúc ah, lão công của ta cho tới bây giờ cũng chưa từng tặng hoa cho ta, một gốc cây hoa dại ven đường đều không nỡ hái cho ta một đóa.”
Đối với loại cảm thán này, Tống Tử Hàm chỉ là cười cho qua, trong nội tâm là đang lệ tuôn, rất muốn nói với nàng, nếu như là đồng tính đem hoa tới tặng cho ngươi kỳ thật cũng không có hạnh phúc như vậy đâu.
Một bó hoa to không nhiều không ít có đóa, cắm một bình hoa xong còn thừa lại rất nhiều, chia cho các nữ đồng sự, dù sao đều là lễ tình nhân, cắm ở trên bàn công tác khiến cho văn phòng phủ lên không khí ngày lễ.
Vì vậy, văn phòng phòng kinh doanh ngày lễ tình nhân hôm nay đều tản ra mùi hương hoa hồng, phóng nhãn nhìn lại, đóa đóa hoa hồng đỏ.
Ngô Trác Văn nhìn lên trần nhà cảm thán nói: “Làm sao lại không có ai tặng hoa cho ta đâu này?”
Tống Tử Hàm đem lại một ít hoa hồng đỏ đưa cho Ngô Trác Văn, vui đùa nói: “Này, đừng khách khí, nhận lấy.”
Ngô Trác Văn liếc xéo liếc Tống Tử Hàm, “Ta nói, ngươi đem hoa bạn gái tặng chà đạp như vậy sẽ không sợ nàng sinh khí?”
Tống Tử Hàm trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng người kia “Ngươi yên tâm, người kia da mặt dày vô cùng, tuyệt sẽ không vì vậy mà sinh khí.”
Ngô Trác Văn cười đến âm hiểm, “Thiết, vừa rồi luôn miệng nói gửi nhầm, ai mà tin! Ta xem ngươi là cảm thấy được bạn gái tặng hoa sợ người khác nói ngươi trai bao! Ngươi tiểu tâm tư này ta có thể nhìn không thấu à.”
Nói giống như hiểu rất rõ người khác, Tống Tử Hàm líu lưỡi, vừa rồi không cẩn thận nói lỡ miệng, hiện tại vừa lúc bị Ngô Trác Văn bắt được sơ hở.
Ngô Trác Văn đem ghế làm việc kéo tới gần, thăm dò tới “Nói nói, bạn gái của ngươi thế nào? Gợi cảm nóng bỏng? Đáng yêu thanh thuần ? Có phải là hình mẫu cô gái thôn quê?”
Tống Tử Hàm hời hợt một câu: “Ta không có bạn gái.”
Ngô Trác Văn vỗ một vai Tống Tử Hàm, chỉ vào cậu nói: “Ngươi xem đi ngươi xem đi, câu trước không khớp với câu sau, mới vừa rồi còn nói người kia da mặt dày, hiện tại lại nói không có, ngươi rõ ràng là lừa dối ta!”
Tống Tử Hàm bất đắc dĩ liếc hắn một cái “Ngươi không tin kệ ngươi.”
“Vậy ngươi nói, hoa là ai tặng?”
Tống Tử Hàm vừa muốn mở miệng, sau đó trong đầu hiện lên gương mặt tà mị, mặt liền có chút đỏ lên “Đều nói là gửi nhầm mà.”
“Bó hoa lớn như vậy, ai sẽ cam lòng mà không xác nhận địa chỉ mấy lần rồi đưa lầm người chứ!” Loại lời nói dối này giống như lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi. Ngô Trác Văn tiếp tục truy vấn: “Nói, có phải là có ẩn tình gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng đúng không?”
Tống Tử Hàm chột dạ, dưới ép hỏi của Ngô Trác Văn căn bản không biết giải thích thế nào, bất đắc dĩ bưng lên cốc trên bàn công tác đứng lên, nói: “Ngươi nghĩ thế nào tuỳ ngươi.”
Ngô Trác Văn cũng đem cốc của mình đưa qua, cười tủm tỉm nói: “Ta muốn coffee.”
Tống Tử Hàm liếc hắn, “Coffee không có, nước lọc thì có.”
Ngô Trác Văn lại nói: “Vậy thì phiền ngươi lấy cho ta một ly nước lọc.”
Hôm nay lễ tình nhân, một vài nhân viên mượn đủ các loại lý do đã xin nghỉ, vì vậy, những người còn lại không thể không tăng ca.
Đỗ Hiểu Vân nói, tăng ca cũng tốt, tối thiểu không cần chính mình một mình ở nhà qua lễ tình nhân. Buổi tối hôm nay không nên đi trên đường, bởi vì tình lữ quá nhiều, cùng nhau đi tới đều là có đôi có cặp, chỉ nhìn qua cũng thấy trong nội tâm hư không tịch mịch.
Tống Tử Hàm lúc tan việc đã là bảy giờ tối, bây giờ đang là mùa hè, bảy giờ trời còn chưa tối hẳn. Hiện tại phía tây bầu trời còn có lưu một vòng huyết hồng, đèn đường hai bên đường đã sáng lên mờ nhạt, tòa thành thị này đều đang chờ màn đêm phủ xuống.
Đỗ Hiểu Vân nói dù sao hôm nay hai người bọn họ đều không có hẹn, không bằng cùng đi nhà hàng ăn ít đồ, bây giờ trở về người nhà cũng đã ăn cơm tối, về ăn cũng rất phiền toái.
Tống Tử Hàm đáp ứng.
Ở công ty, Đỗ Hiểu Vân xem như chiếu cố nhất Tống Tử Hàm. Là nữ nhân thuộc tầng lớp tri thức trong nội tâm luôn mong muốn sớm lập gia đình, nhưng luôn nói tìm không thấy người phù hợp, xem mắt mấy lần, đối với nhà trai thế này không hài lòng thế kia cũng không hài lòng, cho nên vẫn kéo dài cho tới bây giờ.
Nàng từng cảm thán, đợi hai năm nữa, qua ba mươi tuổi rồi, muốn kén chọn cũng không được nữa.
Vừa đi ra công ty, Tống Tử Hàm ngây ngẩn cả người. Bên cạnh đường cái ngừng lại đúng là chiếc xe BMW quen thuộc!
Đỗ Hiểu Vân mới vừa rồi còn cùng cậu nói chuyện, đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn Tống Tử Hàm giật mình sững sờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Tử Hàm đem ánh mắt từ chiếc xe BMW dời ra, lắc đầu, “Không có việc gì.”
Tống Tử Hàm cúi đầu đi ngược lại hướng chiếc xe BMW kia: “Chúng ta đi đến chỗ này đi, nghe nói ở đây có một nhà hàng Triều Sán được lắm.”
Đỗ Hiểu Vân phụ họa cậu hỏi, “Ngươi thích ăn ở nhà hàng Triều Sán bên kia?”
Tống Tử Hàm dùng ánh mắt nhìn thoáng qua xe BMW dừng lại bên kia, không yên lòng mà đáp Đỗ Hiểu Vân một câu, “Cũng được, chỉ cần là không quá khó ăn ta cũng có thể tiếp nhận.”
Đỗ Hiểu Vân nói tiếp: “So với ngươi, ta còn kém xa, ta kiêng ăn rất nghiêm trọng, rất nhiều đồ ăn địa phương đều ăn không vô. Đặc biệt là đồ ăn Tứ Xuyên, rất cay, ăn không thoải mái.”
Tống Tử Hàm cười cười, “Kỳ thật, ta khi còn bé cũng kiêng ăn.”
Đỗ Hiểu Vân rất có hứng thú truy vấn: “Vậy tại sao hiện tại không kén chọn nữa?”
Tống Tử Hàm cũng nhớ tới lúc cùng Hàn Triết Si ăn cơm, bởi vì Tống Tử Hàm kiêng ăn, cầm chén ở trong tay gừng ah tỏi ah cà rốt ah cái gì đều lựa ra để ở một bên. Hàn Triết Si biết Tống Tử Hàm không thích ăn cái gì đều gắp ra.
Tống Tử Hàm mới đầu không ăn, Hàn Triết Si liền trừng cậu, “Ngươi cho rằng ngươi là tiểu hài tử ba tuổi? Còn học kiêng ăn?”
Vì vậy, Tống Tử Hàm bắt đầu ăn những thứ trước kia mình không thích, bị Hàn Triết Si làm như vậy mấy lần, càng về sau, thành thói quen.
Năm năm trước, Hàn Triết Si rất hỉ hoan mang theo Tống Tử Hàm đến quán cơm lầu dưới ăn, thời điểm cuối tuần không muốn xuống lầu, liền gọi điện thoại cho Tống Tử Hàm để cho cậu gói mang lên lầu cùng hắn ăn.
Năm năm sau, Tống Tử Hàm mỗi lần nhớ đến lúc đó ngu ngốc làm việc cho hắn liền muốn cho mình một quyền, làm sao lại nghe lời hắn như vậy, người ta gọi một câu lập tức chạy đến, quét dọn gian phòng, thậm chí còn giúp giặt giũ quần áo! Cho nên, mới có Hàn Triết Si bá đạo hôm nay!
“Tử Hàm.”
Tống Tử Hàm đang suy nghĩ chuyện trước kia, còn không có ý thức được đã có một người đứng trước mặt, Tử Hàm vừa rồi là từ miệng hắn gọi ra.
Tống Tử Hàm nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn đến chính là Hàn Triết Si!
“Ta có công sự muốn đàm với ngươi.” Hàn Triết Si một tay cắm ở túi quần, bộ dáng anh tuấn làm cho Đỗ Hiểu Vân đứng bên cạnh Tống Tử Hàm xấu hổ tim đập, chào hỏi cũng đã quên.
Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Đỗ Hiểu Vân bên cạnh “Ta hôm nay có hẹn, hôm khác đi a.”
Hàn Triết Si đem ánh mắt không mấy thân thiện chuyển qua trên người Đỗ Hiểu Vân, Đỗ Hiểu Vân bị loại ánh mắt này nhìn đến sợ nổi cả da gà, rất thức thời mà cười cùng Tống Tử Hàm nói: “Ngươi có việc cứ đi nha, chúng ta hôm khác đi ăn cũng được.”
Hàn Triết Si đem ánh mắt dời về trên người Tống Tử Hàm, khóe môi lộ ra tươi cười, chỉ còn chờ Tống Tử Hàm trả lời thế nào.
Tống Tử Hàm nắm thật chặt cặp công văn trên tay, loại thời điểm này tuyệt đối không thể ở trước mặt Đỗ Hiểu Vân bại lộ bất kỳ một chút nào quan hệ bất thường giữa cậu và Hàn Triết Si. Vì vậy, dưới cường quyền bức bách, Tống Tử Hàm hỏi một câu, “Hàn tổng muốn ở nơi nào đàm công sự?”
Hàn Triết Si tay vẫn đặt ở túi quần, cất bước đi trước, “Đi theo ta.”
Tống Tử Hàm đối với Đỗ Hiểu Vân cười áy náy, sau đó tâm không cam tình không nguyện đi theo sau Hàn Triết Si.
Lên xe Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm ánh mắt liền hướng ngoài cửa sổ, “Đi nơi nào?”
Hàn Triết Si khởi động xe, đáp một câu, “Đưa ngươi về nhà.”
Tống Tử Hàm còn cho là mình nghe lầm, đưa chính mình về nhà, cái gọi là đàm công sự không phải đều là đi ăn cơm sao? Như thế nào lần này lại là đưa cậu về nhà?
Đúng vậy, lộ tuyến chính là đường về nhà, cảnh phố bên ngoài Tống Tử Hàm đã nhìn vô số lần, tuyệt đối không có nhận lầm đường.
“Hoa ta tặng ngươi đâu?” Hàn Triết Si lúc lái xe thuận miệng vừa hỏi.
“Ném đi rồi.”
“Ân.” Hàn Triết Si nhàn nhạt đáp một câu, giống như đã sớm đoán được cậu sẽ không đem một bó hoa mang về nhà.
Nhưng là, đã đoán được vì cái gì còn muốn mua?
Đến đầu đường Tử Kinh hoa, Hàn Triết Si ngừng xe.