Đám cưới được diễn ra lúc 9 giờ, vì vậy mọi công tác phải hoàn thành trước 8h30. Hiện nay tình hình chung tại các nhà cô dâu chú rể đã rất tất bật rồi.
Trần Bằng lo lắng đi lên đi xuống, đi qua đi lại. Dù nói là yên tâm với tên chủ tịch này nhưng mà yên tâm nổi mới lại. Bao nhiêu vấn đề chuẩn bị chứ có đơn giản gì. Không biết hắn đã trang trí xong chưa?
Em gái Trần Bằng- Trần Linh Trang nói:
- Anh đừng đi đi lại lại nữa. Sếp anh đã nói ổn là sẽ ổn thôi mà. Anh tranh thủ ra mời các cô dì chú bác hàng xóm vào uống nước đi chứ, cứ đứng ở đó thì giải quyết được chuyện gì.
- Ừ. Anh ra ngay đây.
Nhìn ông anh mình cứ cuống lên thì cô cũng bật cười.
Bố mẹ Trần Bằng đang đứng ở cửa đón khách rồi, hiện tại đã là 7h30, mọi người cũng đã đến gần đông đủ rồi. Hai ông bà chỉ lo không biết xe cộ đi lại thế nào, con trai nói tất cả đã có sếp lo. Ài, làm gì có cái đám cưới nào hú hồn như thế. Mọi chuyện không biết trước, ai mà yên tâm nổi.
Trần Bằng cũng luống cuống chào đón cảm ơn mọi người đã đến chung vui. Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo vest trắng, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, trên tay là chiếc đồng hồ Rotonde de Cartier Astrocalendaire mà Tiểu Di đã chọn cho hắn. Nhìn chiếc đồng hồ nho nhỏ này thôi nhưng mà cũng giá 4,3 tỷ đồng rồi. Khi vợ hắn quyết định mua chiếc đồng hồ này đã làm hắn rất xót của. Đâu cần thiết phải mua những thứ đắt đỏ như vậy làm gì. Nhưng cô vẫn kiên quyết không cho hắn trả lại.
Bây giờ nhìn chiếc đồng hồ này đi cùng với bộ đồ lịch lãm, sang trọng này thì nó càng nổi bật lên, và vô cùng phù hợp. Đúng là sự tinh tế của phụ nữ thì nhiều khi chúng ta không hiểu được ngay mà phải tới một lúc nào đó mới hiểu được.
Trần Bằng xoa xoa cái đồng hồ lòng thầm hạnh phúc. Hắn nhớ lại quá trình yêu đương của hai người, cô vợ nhỏ của hắn lúc nào cũng rất chu đáo, ngọt ngào, đáng yêu.
Trần Bằng đang ngơ ngẩn thì bị mẹ hắn vỗ vỗ vai lo lắng hỏi:
- Đã gần 8 giờ rồi sao vẫn chưa thấy xe đến đón? Con thử gọi cho sếp của con xem.
Trần Bằng nhìn đồng hồ, 7h50 phút, ngoài cửa vẫn không có hiện tượng gì là có xe đến đón, hắn vội gọi điện, chuông điện thoại đổ lên từng hồi chuông làm tâm trạng của hắn và cả gia đình cũng lên xuống theo. Cuối cùng “cạch” một tiếng điện thoại được nối thông, mọi người cùng thở ra một hơi. Ai cũng sợ đến phút cuối mới nhận được tin báo có gì không ổn thì xong đời.
Trần Bằng vội hỏi, giọng gấp gáp:
- Chủ tịch à. Cậu muốn hù chết tôi à? Bây giờ còn chưa thấy mặt mũi xe đón đâu. Có phải là kẹt xe hay gì không?
Dương Tuấn Vũ cười ha hả:
- Không phải đang đến cửa rồi sao? Anh nghe thấy tiếng xe chưa?
Trần Bằng và cả nhà dựng tai lên nghe, hắn vội nói:
- Tiếng xe nào? Hay là nhầm địa chỉ rồi.
Dương Tuấn Vũ cũng ngớ người:
- Không phải đùa chứ? Thế đám cưới Trần Bằng và Tiểu Di nào nữa đây?
- Cậu đừng đùa thì có. Tôi đang đứng gần cửa đây có nghe thấy tiếng xe nào đâu.
Đột nhiên có tiếng hét lên:
- Oa. Xe gì mà đẹp thế này? Em chưa nhìn thấy bao giờ.
Rồi lại có tiếng khen ngợi ồn ào vang lên, cuối cùng cũng có một tên rất hiên ngang đứng ra nói:
- Đúng là lũ nhà quê mù công nghệ. Đây chính là chiếc xe hơi chạy bằng điện mới nhất trên thế giới Bentley gì gì đó.
- Bentley T1, đã không biết còn đòi thể hiện.
- Đúng đúng, là Bentley T1, nhưng mà xe này đã có ở Việt Nam rồi à?
- Cái này thì tao cũng không rõ. Nghe đâu giá 10 tỷ một chiếc, về Việt Nam chắc cũng phải lên 20 tỷ.
- Đắt như vậy?
- Ồ, nhưng sao xe này nhìn có vẻ hơi khác khác.
- Có gì mà khác? Ồ. Tao nhìn không nhầm chứ? Trên xe sao lại có tên và hình của anh Trần Bằng – chị Tiểu Di kìa mày.
Trần Bằng nghe thấy thế thì mới nghĩ đến cái gì đó, hắn vội chạy ra cửa, cả nhà thấy hắn như vậy cũng thi nhau kéo ra xem.
Ra tới nơi mới thấy đâu chỉ có một chiếc, chỗ này có tất cả 6 chiếc nối đuôi nhau xếp thành một hàng ngay ngắn.
Trần Bằng còn đang ngây ngẩn thì em gái Trần Linh Trang vỗ vai cười nói:
- Anh mua xe từ bao giờ thế?
Hắn lắc đầu nói:
- Anh đâu có mua.
- Thế sao lại có tên của hai người trên đó, rồi còn in hình của hai người nữa kìa.
- Anh nào biết.
Khi hắn nói đến đây thì Dương Tuấn Vũ mở cửa xe từ trong đi ra. Hai tay kéo hai vạt đuôi áo chỉnh lại, rồi cười tươi đi đến. 5 chiếc xe còn lại cũng có 9 người đi xuống, mỗi người đều mặc vest đồng phục màu nâu, nhìn ai cũng đẹp trai ngời ngời làm cho các chị em nhìn lóa hết cả mắt.
Dương Tuấn Vũ nói:
- Ài. Ngại quá, quên mất là xe điện không có tiếng động cơ. Tôi cứ tưởng nhầm đám cưới rồi chứ.
Mọi người đều nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy rồi bật cười.
Trần Bằng cười tít mắt vui vẻ, hắn vỗ vai Dương Tuấn Vũ giới thiệu nho nhỏ với người nhà:
- Đây là chủ tịch của Thịnh Thế đấy. Mọi người thấy thế nào? Có phải rất trẻ trung, đẹp trai và tài giỏi không?
- Oa.
Trần Linh Trang hai tay che miệng kêu lên.
Dương Tuấn Vũ cười chào hỏi mọi người, sau đó chưa kịp nói gì thì Trần Linh Trang đã đưa tay ra bắt, cô nói:
- Không ngờ cậu lại giỏi như vậy a. Anh Trần Bằng nhà tớ sùng bái cậu lắm đó. Lúc nào cũng chủ tịch thế này, chủ tịch thế kia.
Mọi người cười vui vẻ, Trần Bằng gãi gãi đầu xấu hổ.
Dương Tuấn Vũ nói:
- Được rồi, mọi người chuẩn bị xong hết rồi đúng không? Chúng ta xuất phát chứ?
- Nhưng 6 chiếc xe này liệu có đủ không?
- Gia đình mình định đi bao nhiêu người ạ?
- Chúng tôi chắc có khoảng 50 người đi.
- Vậy thì yên tâm ạ, xe này mỗi xe đi được 12 người, vẫn còn thừa 10 chỗ.
Những chiếc Bentley này đều được Dương Tuấn Vũ lấy loại 12 chỗ ngồi, bên trong nội thất được thiết kế riêng, đảm bảo rất thoải mái tiện nghi.
- Lại đi được nhiều người như vậy.
- Đúng vậy ạ. Mọi người yên tâm, cháu cũng ước lượng trước theo những gì anh Trần Bằng nói rồi.
- Ừ. Vậy thì đợi một chút chúng tôi nói với khách khứa.
- Vâng.
Nhưng lại có một chuyện phát sinh đó là số lượng người muốn đi lại nhiều hơn 60 người. Điều này làm gia đình Trần Bằng rất bối rối. Khi đang muốn nói lời xin lỗi thì Dương Tuấn Vũ đi lên bục cầm micro nói:
- Mọi người nếu muốn đi hết thì cũng đều có thể đi. Tôi đã dự phòng thêm một chiếc xe rất rộng rãi thoải mái cho mọi người rồi.
Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ thì chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một chiếc xe siêu lớn siêu dài, đây, không phải là xe bus sao? Nhưng mà khi mọi người tới gần và đi lên xe thì ai cũng trợn mắt vì độ xa hoa của nó. Đây đâu phải xe bus, đây phải là phòng khách sạn mới đúng.
Trần Bằng toát mồ hôi hột, hắn hỏi:
- Sao cậu lại kiếm đâu được chiếc xe này vậy?
- À. Katherine nói là tặng đám cưới mấy người đó. Mỗi gia đình một chiếc.
- Nhưng tôi cần xe bus để làm gì?
- Ừ nhỉ. Tôi khi đó cũng không nghĩ đến. Nếu không dùng thì bán đi cũng được.
- Thôi, dù sao cũng là thành ý của cô ấy, tôi không nỡ bán.
- Tùy anh thôi. Hì hì. Thi thoảng có không gian lạ lẫm thì tình yêu cũng thăng hoa hơn đấy.
- Tên nhóc này. Vẫn còn đi học mà đầu óc không trong sáng.
Trần Bằng vỗ lưng hắn mắng sau đó nháy nháy mắt, rồi cả hai cười đầy mờ ám.
Trần Linh Trang híp mắt nói:
- Hai tên đàn ông xấu xa các người lại nghĩ ra trò gì phải không? Lát nữa em sẽ mách chị Tiểu Di.
- Hì hì. Mách cô ấy cũng vô dụng, biết đâu chị ấy còn thích nữa ấy chứ.
Dương Tuấn Vũ cười thô bỉ.
Ở bốn nơi đều diễn ra những sự kiện kỳ quái khác nhau, nhưng nói chung đoàn nào cũng đều hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Khi mọi người đến nơi đầy đủ thì cũng đến đúng 8h30, họ đều dừng trước cửa khu du lịch Bãi Cát Bạc. Dương Tuấn Vũ sở dĩ không muốn đi xe vào trong vì quãng đường đi bộ ngắm cảnh này sẽ hết sức đặc biệt.
Chiếc cổng chào vô cùng lớn, nó cao 20m, rộng 25m đảm bảo mọi người đi rất thoải mái.
Chiếc cổng được trang trí hoa cưới màu đỏ rực rỡ đan thành một hình trái tim cực lớn, riêng chiếc cổng này cũng chiếm đến 10 mẫu hoa hồng (3600m2). Tiếp đến là thảm trải đỏ kéo dài như vô tận.
Tuy mọi người ở Vĩnh Hà đã được nghe giới thiệu khu du lịch Cát Bạc này nhưng mà còn chưa có ai có cơ hội tới. Dù sao giai đoạn đầu này đa số là các khách có thẻ thành viên nên số lượng còn có hạn, chưa kể các đoàn du lịch thì đa số là tới từ các nơi trên đất nước và cả những du khách nữa ngoài nữa. Còn chính những người ở gần ngay trong tỉnh thì họ chưa đến. Khách du lịch ai cũng muốn lấy xa bỏ gần mà. Ai cũng có tâm lý gần thế bao giờ đi chẳng được.
Nhưng hôm nay chính thức họ phải thay đổi lại cái nhìn của mình rồi. Vì họ đã nhìn thấy quá nhiều những cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Bãi Cát Bạc đúng như cái tên của nó, cát rất trắng. Nếu để muối tinh tên cạnh thì ai cũng không nhận ra được đâu là muối đâu là cát, trừ khi cho vào miệng nếm thử.
Vẻ đẹp trắng tinh khôi đấy lại càng làm tôn lên nước biển rất xanh và trong vắt.
Bên trái là ngọn núi Cát Bạc cũng được quy hoạch lại một chút, nó vẫn giữ được vẻ đẹp hoang sơ, nhưng đã có những con đường để cho khách du lịch leo núi và thăm quan hệ sinh thái rừng rất phong phú nơi đây. Không khó để nhận ra được những chú hươu sao, những chú nai mắt mở to long lanh ngơ ngác, những con khỉ nhỏ tinh nghịch, nhưng con vẹt đủ loại màu sắc.
Ở biển có vô cùng nhiều những trò chơi mới lạ, hấp dẫn nhất của du lịch biển như:
Khu cảm giác mạnh có: Dù bay có cano kéo, Tháp rơi tự do (Skydrop), Đu quay lộn đầu (Topspin), Đĩa quay siêu tốc (Disk-O), Cá heo bay (Flying Dolphin Coaster)..
Khu lặn: Ở dưới đáy biển sẽ có những khu vô vàn những rặng san hô đầy màu sắc tuyệt đẹp, với nhiều loài cá biển, ốc biển,…
Khu gia đình và trẻ em: Tàu hỏa siêu tốc (Ocean Train Coaster), Đu quay thú nhún (Merry-go-round), Xe điện đụng (Bumper Car), Bánh xe khổng lồ (Ferris Wheel)…
Khu trò chơi: Phòng chiếu phim 4D (ghế xem phim sẽ di chuyển, xê dịch theo bối cảnh trong phim, kết hợp với những hiệu ứng thật được thực hiện ngay trong rạp như mưa rơi, gió thổi, tuyết rơi, ánh sáng, phun khói, rung chuyển, động đất, nóng, lạnh, thậm chí cả tuyết, nóng, lạnh…đem đến cho bạn cảm giác vừa hồi hộp, vừa thích thú.), Khu máy game (120 trò chơi điện tử hấp dẫn, mới lạ như: đua ngựa, đập búa, đua mô tô, bắn súng, nhảy auditon…), Thành phố hạnh phúc (nơi tô tượng, tô màu, tranh cát,…).