Dương Tuấn Vũ vẫn hằng ngày ngồi thiền để luyện Ki nhưng không hiểu sao kể cả khi hắn đã ở trang thái vô minh vẫn không thể cảm nhận được Ki như lời Triệu Cơ nói. Một sợi Ki đó vẫn chỉ là một sự kết nối mỏng manh, ngay khi hắn cảm nhận được thì đột nhiên lại bị trục xuất tỉnh lại.
Triệu Cơ cũng cảm thấy rất lạ, cô chưa bao giờ gặp trường hợp nào dị như hắn. Và điều cô khuyên cũng chỉ là tiếp tục ngồi nhập định.
Dương Tuấn Vũ đã cảm thấy cái món này hơi chán nản rồi. Suốt mấy tháng tập luyện mà hắn vẫn chỉ có thể cảm nhận được Ki nhanh nhất cần tới 22 giờ. Trong khi đó những người cấp dưới của hắn trong ba tháng điên cuồng này đã tập luyện vô cùng khắc khổ.
Vân Tú thì ngoài thời gian chăm sóc bản thân cô đều ở trên núi, sắp thành ni cô mất rồi. Nói đùa là như vậy, nhưng đúng là cô đã chuyển cả nhà mình tới nơi này rồi, ăn ngủ, sinh hoạt đều ở đây.
Chính những lời nói của Dương Tuấn Vũ càng làm cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, và cô cảm thấy nguy cơ luôn rình rập. Liệu có một ngày mình quá yếu đuối mà không thể cùng anh sóng vai trong những trận chiến thì sao? Khi anh đã quá mạnh rồi thì anh cần cô làm gì nữa? Chính vì thế nên cô không thể để mình thành một kẻ níu chân, kẻ vô dụng được.
Vũ Tuấn Phong thì tranh thủ thời gian bên vợ còn lại cũng đến đây luyện tập các kỹ năng. Hắn còn hơn những người khác ở chỗ hắn cần tiêu hóa chỗ kiến thức về y khoa cực kỳ đồ sộ này. Chưa kể hắn là người tiếp xúc muộn nhất với võ học, hắn không muốn mình luôn là kẻ đứng cuối. Vũ Tuấn Phong cũng là một con người yêu sự hoàn mỹ và không chấp nhận thất bại. Tính hiếu thắng của hắn rất cao.
Vì thế, ngoài những ca phẫu thuật khó khăn ở bệnh viện hắn sẽ đứng ra mổ, còn những ca trong khả năng của các bác sĩ khác thì hắn đều giao lại cho đồng nghiệp. Thời gian rảnh là đôi tay hắn không rời chiếc dao phẫu thuật cực sắc bén. Đến Vân Tú thích nghịch loại đồ chơi này cũng cảm thấy mình không thể bằng Vũ Tuấn Phong.
Walter đã cao lớn nay càng như một tên người gấu rồi. Sức mạnh thể chất của hắn đến Dương Tuấn Vũ cũng phải lắc đầu cảm thán. Mọi mặt hắn có thể hơn Walter nhưng hai khoản là sức mạnh cơ bắp và sử dụng thành thạo hàng trăm loại vũ khí thì hắn không dám hô lớn. Những thiết kế vũ khí hiện tại đều dựa trên bản thiết kế mà Triệu Cơ đứa ra, nhưng nó không nhất thiết sẽ phù hợp với từng thành viên trong tổ chức. Dù sao cô ấy cũng chỉ có lý thuyết cứng nhắc còn Walter thì lại là một kẻ ham chiến đấu và yêu thích vũ khí. Vì thế từ khi biết Dương Tuấn Vũ có những đồ chơi hay
thì hắn đều đứng ra những góp ý, đồng thời cũng tham ra rèn.
Dương Tuấn Vũ cũng rất biết làm biếng. Các đồ nào yêu cầu độ tỉ mỉ cao thì hắn sẽ tham gia, đặc biệt là sản xuất đồ cho Vân Tú. Còn lại những đồ của đám lính thì Walter đều làm ra cho họ những thứ phù hợp nhất, vừa vặn nhất, tuy có thể không phải là đẹp đẽ rạng ngời.
…
Dương Tuấn Vũ hiện tại đang rơi vào tình trạng bấn loạn không biết phải làm sao. Chẳng nhẽ cứ ngồi ngốc một chỗ để thiền, chi bằng làm những việc khác biết đâu lại tìm được cách khác thì hơn.
Hắn quyết định đi dạo một vòng, đầu tiên là tới Bãi Cát Bạc đánh giá các hoạt động xây dựng. Ừm, nhìn cũng khá hoàn thiện rồi. Tòa nhà Poseidon đã xuất hiện thành hình, hiện tại đang được sửa lại cho hoàn thiện nhất, sau đó là quét sơn và lắp đặt nội thất.
Hắn gọi Justin ra hỏi tiến độ công trình, ông ta đã cho hắn một tin vui:
- Hiện tại khu Nhà Hàng- Khách Sạn Thịnh Thế đã xây xong, sơn cũng đã được quét đầy đủ, các đồ nội thất đang được lắp. Dự kiến cần thêm khoảng 1 tháng nữa là có thể đưa vào sử dụng.
Ông cũng mạnh dạn đưa ra ý kiến nên bán một số căn để tăng thêm thu nhập. Nhưng Dương Tuấn Vũ lắc đầu, cái gì càng không có người ta mới càng khó chịu, càng muốn có được. Khi đó hắn chỉ cho thuê chứ không bán đứt, như vậy giá thuê cũng sẽ được đẩy lên một con số khổng lồ.
Justin trợn mắt, ông chủ trẻ tuổi này chính là muốn ăn sạch khách hàng đây mà. Nhưng nhìn quang cảnh xung quanh thì ông ta cũng gật gù, nơi này tốt nhất là không nên bán đại trà, như thế sẽ làm hỏng mất cảnh quan. Chỉ có những gì người ta không có được thì nó mới được người ta yêu quý, nâng niu.
Sau đó ông ta cũng nói về tình hình của tòa Poseidon, trong đôi mắt cũng không giấu được niềm tự hào và phấn khích:
- Tòa Poseidon đã hoàn thành thiết kế, tôi nghĩ những ông chủ khó tính nhất cũng không có gì để chê trách được. Bây giờ đã xong phần ngoại hình, chỉ còn sơn và lắp đặt nội thất, không biết ý chủ tịch ra sao?
Dương Tuấn Vũ sờ sờ cằm, hắn ngước lên nhìn công trình đồ sộ này. Chỉ sợ sau khi hoàn thành nó sẽ trở thành kỳ quan của thế giới cũng nên.
Tòa nhà cao tầng Poseidon có diện tích mặt bằng lớn nhất lên đến 1000m2. Bao gồm tất cả 88 tầng cụ thể được chia ra thành:
- 15 tầng đầu là trung tâm mua sắm, giải trí: Khu siêu thị, khu thương mại, khu ẩm thực, khu vui chơi gia đình và trẻ em, rạp chiếu phim, khu gameming, khu tổ chức sự kiện lễ hội.
- 25 tầng tiếp là cho thuê mở văn phòng cỡ nhỏ, diện tích mỗi phòng 250m2.
- 24 tầng tiếp theo là cho thuê văn phòng cỡ vừa, diễn tích mỗi phòng 500m2.
- 24 tầng tiếp theo không cho thuê mà sẽ trở thành đại bản doanh của Thịnh Thế, mỗi tầng với diện tích 1000m2, lần lượt là các công ty con, mỗi công ty có hai tầng văn phòng, bao gồm: Thịnh Thế Mobile and Computer, Thịnh Thế Thịnh Thế Transporter, Thịnh Thế Visonet, Thịnh Thế Tourism and Marine, Thịnh Thế Electronic Energy.
Những phòng còn thừa sẽ dùng để dự trù các kế hoạch tiếp theo của công ty.
Dương Tuấn Vũ cũng đã gửi ý kiến này của mình cho Justin ngay từ khi thi công rồi. Hiện tại hắn đều rất hài lòng:
- Làm rất tốt. Nếu làm xong trước dự án bao nhiêu ngày tôi sẽ thưởng cho tất cả anh em thêm mỗi người 1000 USD (20 triệu VNĐ).
Justin nghe thấy thế thì rất vui mừng, hắn thì không quan tâm quá nhiều đến 20 triệu này, chủ yếu là hắn mừng cho những người công nhân ở bên dưới.
Dương Tuấn Vũ làm thế là vì hắn đã chờ đợi cái công trình này rất lâu rồi, bớt đi được ngày nào là tốt ngày đấy. Đồng thời số tiền này cũng là một phần tâm ý của hắn đối với những công nhân đã vất vả tạo ra một kỳ quan thế giới tuyệt đẹp này. Hắn cũng đã yêu cầu Justin lắp đặt toàn bộ trang thiết bị tốt nhất cho tòa nhà.
Sau khi hài lòng với tiến độ công việc của Thames, hắn quay trở lại trụ sở hiện tại của tập đoàn ở tòa nhà ánh sáng. Đi tới chân của tòa nhà này, hắn cảm thấy hơi thổn thức. Nơi này đã gắn bó với công ty gần ba năm rồi. Từ những ngày đầu chỉ có mình hắn và Chu mập đi khắp nơi, chắt chiu từng đồng để mua văn phòng. Khi ấy chỉ với chút ưu đãi nho nhỏ mà cả hai đã mừng rơi nước mắt.
Rồi hai ngày tự đứng ra làm quán lý nhân sự tuyển người. Hắn đã may mắn gặp được bốn người bạn lớn tuổi: Lê Khôi, Vân Tú, Trần Bằng, Tiểu Di. Nhớ lại những hình ảnh ngây ngốc của bọn họ lúc đó hắn lại bật cười.
Hiện giờ ai cũng đã khác trước rất nhiều, từ ngoại hình đến phong thái tự tin điềm đạm. Bốn người bây giờ nói hơi sớm nhưng đã là những từ phú trẻ tuổi trong top đầu của cả miền Bắc Việt Nam rồi, sau này sẽ là cả nước và toàn thế giới.
Nghĩ lung tung một chút, Dương Tuấn Vũ đã tới trước cửa phòng họp hội đồng quản trị. Hắn mở cửa ra đợi mọi người đến.
Đã trải qua thêm nửa năm rồi, ai cũng đã trưởng thành hơn nhiều. Trần Bằng đã rất ra dáng một người chồng chững chạc và rất nghe lời vợ. Bụng của Tiểu Di và Đông Nghi cũng đã lớn lên thấy rõ rồi, hai người đi đã phải hai tay chống lưng. Dương Tuấn Vũ nhìn bọn họ vợ chồng thắm thiết thì cũng rất mừng rỡ.
Khoan đã, hình như có gì đấy sai sai.
Dương Tuấn Vũ nhìn sang Lâm Băng thì thấy mặt cô đỏ lên nào còn dáng vẻ mỹ nhân băng sơn nữa, rồi lại tình cờ thấy cái bụng cũng nhô lên một chút. Hắn như nhớ ra cái gì, mắt mở lớn nói:
- Tên Khôi Kỳ kia đã làm chị lớn bụng ra rồi à? Sao tôi không thấy có thiệp mời cưới xin gì vậy?
Mọi người cười ha hả, mặc kệ Lâm Băng mặt đỏ như gấc lý nhí nói:
- Chúng tôi định sinh em bé xong mới làm lễ cưới. Nên chưa có thiệp mời thưa chủ tịch.
- Tôi lại cứ tưởng mình bị bơ rồi chứ. Ha hả. Nhưng mà chị vẫn quản hắn chặt chứ?
- Tất nhiên rồi. Hắn dám đi lăng nhăng tôi cắt.
Khi Lâm Băng nói đến vế sau thì giọng đã lạnh đi đầy nguy hiểm.
Dương Tuấn Vũ thầm đổ mồ hôi lạnh “Không phải mất đi vẻ băng sơn mỹ nhân mà là sự nguy hiểm đã được giấu vào bên trong. Không lẽ truyền thuyết các bà vợ mang bầu đều thay đổi tính nết là có thật. Sư tử hống sẽ được sinh ra từ đây?”
Hắn chẹp chẹp đắn đo cân nhắc.
Thấy cái vẻ mặt hoang mang của hắn mọi người cười lớn. Đã vậy Trần Bằng còn vỗ vai hắn nói đầy tâm đắc:
- Phụ nữ khi được đối xử chân thành thì họ sẽ luôn là người vợ hiền đảm đang. Còn nếu bị phụ bạc thì sẽ rất nhanh biến thành sư tử chúa tể muôn loài. Cậu liệu liệu mà hành động nhé.
Nghe hắn nói vậy thì Dương Tuấn Vũ cũng gật gù. “Nhưng sao lại là liệu mà hành động?” Y như rằng chuyện gì đến cũng đến. Lâm Tiểu Di trợn mắt túm cổ áo Trần Bằng miệng cười nhưng lòng không cười nói:
- Anh cũng nên hành động cẩn thận một chút nhỉ?
Trần Bằng vội xua xua tay:
- Anh nào có gan ấy. Anh chỉ có em thôi. Anh như thế nào thì em biết mà.
- Tuy chủ tịch rất tốt nhưng từ nay anh nên hạn chế đi tiếp khách cùng chủ tịch. Anh không hư nhưng mà dễ bị người khác làm hư.
Dương Tuấn Vũ ngớ người. Hắn còn chưa làm cái gì mà đã bị chụp mũ “lăng nhăng” lên đầu rồi.
…
Sau khi mọi người cười vui vẻ xong Dương Tuấn Vũ nhanh chóng thông báo tin vui:
- Như kế hoạch đã nói từ trước. Tập đoàn Thịnh Thế sẽ chuyển sang văn phòng mới ở tòa nhà Poseidon. Hôm nay tôi đã đích thân đến đó điều tra tiến triển rồi. Dự tính sẽ hoàn thành trong tối đa là hai tháng. Vì vậy, hôm nay tổ chức buổi họp này để thông báo với toàn thể các giám đốc ở đây, để mọi người có thể chuẩn bị tinh thần và sắp xếp công việc dọn sang nhà mới.
- Yeah…
Mọi người đều vui vẻ hô lên. Họ cũng lén lút tới xem công trình vĩ đại này rồi. Ai cũng vô cùng háo hức được đến đó làm việc.
Đồng thời hắn cũng thông báo công ty con Thịnh Thế Electronic Energy đã sản xuất ra được những chiếc xe đạp và xe máy điện đầu tiên rồi. Việc đứng ra tổ chức sự kiện giới thiệu và công bố sản phẩm sẽ do Lê Khôi phụ trách quản lý. Hắn sẽ chuyển giao những tài liệu mới nhất cho anh ta.
Thịnh Thế Electronic Energy và Viện Nghiên cứu kỹ thuật Thịnh Thế cho đến hiện tại vẫn không có giám đốc vì tất cả những hoạt động của nó đều được Dương Tuấn Vũ trực tiếp quản lý. Là người đưa ra các thiết kế mới, công nghệ mới vì vậy chỉ có hắn mới có thể quản lý tốt nhất, ứng phó kịp thời nhất trước mọi diễn biến của hai công ty con này.
Lê Khôi ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ nói:
- Cảm ơn chủ tịch đã nhường vinh dự này cho tôi.
….
Cuộc họp kết thúc cũng là lúc hắn đến nhà hàng Tuyết Yên.