Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

chương 307: kẻ tiểu nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau buổi tiệc chia tay hôm ấy, cũng là lúc mà Dương Tuấn Vũ chính thức rời xa Vĩnh Hà đi nhập ngũ.

Cuộc thi đấu năm nay được tổ chức ở Quân Khu 1 giữa lòng thủ đô, tuy vậy hắn vẫn phải qua Quân khu 2 tập trung với mọi người rồi tất cả cùng đi.

Tới nơi, Phong lão tướng quân chửi cho hắn một trận vì cái tội tắt máy, mất hút suốt một tháng. Thậm chí ngay cả luyện tập các bài thi đấu sắp tới hắn cũng không tham gia. Đối phó với lão, Dương Tuấn Vũ chỉ biết cười trừ cho xong chuyện.

50 người bao gồm 5 vị lãnh đạo Quân khu 2 cùng 20 chiến sĩ tinh anh xuất sắc vượt qua bài thi tuyển, cùng 25 người khác đi theo cổ vũ và phụ trách hậu cầu.

Đúng 7h05 phút, đoàn xe xuất phát đi tới địa điểm diễn ra cuộc Bỉ võ toàn quốc: Quân khu 1.

Sau quãng đường hơn 80Km xe đã tới nơi, mọi người ngay ngắn xếp hàng điểm danh rồi theo 2 hàng dọc đi vào quân doanh.

Quân khu 1 về mặt kết cấu thì cũng không khác gì lắm so với các quân khu khác, chỉ khác là nó có diện tích nhỏ hơn, bởi vì nằm ở trung tâm thủ đô nên không có nhiều đất cho quân đội. Thậm chí, đất còn bị lấn chiếm, xây dựng thành địa điểm kinh doanh.

Bầu không khí hôm nay vô cùng náo nhiệt.

2000 binh sĩ tham gia tuyển chọn được xếp dựa theo đơn vị công tác, ngay ngắn, thẳng tắp, khí thế hào hùng.

Trên sân khấu, một vị đại tá đứng lên chào cờ, hát quốc ca, sau đấy là đọc diễn thuyết về cuộc thi hoành tráng trước nay chưa từng có này.

Các vị lãnh đạo sau khi làm xong thủ tục thì không ngồi trên hàng ghế phía trên mà đi vào một khu vực riêng, nơi đó có rất nhiều camera giám sát, và đặc biệt luôn có một chiếc Flycam theo dõi mọi góc độ từ trên không trung để đảm bảo cuộc thi diễn ra một cách công khai, minh bạch, rõ ràng nhất.

Phần thi năm nay cũng không có quá nhiều sự đổi khác so với mọi năm, sau thủ tục hành chính, cuộc cạnh tranh chính thức bắt đầu.

Ngồi trong khu giám sát hôm nay hội tụ toàn lãnh đạo cấp cao:

- Bộ trưởng Bộ quốc phòng: Lê Quân.

- Đại tướng Quân Đoàn Tối Mật: Doãn Trung San.

- Tổng tham mưu trưởng – Lê Vịnh

- Thứ trưởng Lý Khải, Hạ Chiêm, Trần Hùng.

- Chủ nhiệm Tổng cục kỹ thuật Ngô Thanh Liêm.

- Chủ nhiệm Tổng cục tình báo Võ Văn Đạt.

- Tư lệnh Quân khu 1-2-3-4-5-7-9 và các binh chủng, quân chủng khác hiện đang có binh sĩ tham

gia cuộc sát hạch: Trần Hồng Minh, Vũ Chấn Phong, …

Tổng cộng có tất cả 26 người.

Trái với bầu không khí trang nghiêm, căng thẳng ở bên ngoài, ở đây, Bộ trưởng Lê Quân đang cười rất khoái chí chào hỏi tình hình sức khỏe của mọi người. Nói thật là không phải dịp nào cũng có thể có mặt đầy đủ các vị lãnh đạo như vậy, ngay cả trong các kỳ họp thường niên của quân đội họ cũng không thể có mặt đầy đủ vì các lý do khác nhau.

Khi thấy cuộc thi bắt đầu được diễn ra, mọi người cũng bắt đầu tập trung vào màn hình giám sát, Bộ trưởng nói:

- Doãn Trung San, cậu đúng là rất may mắn và vinh hạnh nhé. Nơi đây toàn là những anh hào của cả nước, hi vọng cậu hoàn thành tốt trách nhiệm của mình: dìu dắt, hướng dẫn và đào tạo họ thành những chiến sĩ xuất sắc nhất, tinh nhuệ nhất.

Tôi không tin rằng quân đoàn Tối Mật của chúng ta lại kém quá nhiều so với những quân đoàn nổi tiếng trên thế giới như: Delta- SEAL (DEVGRU)- ISA của Mỹ hay Alfa- Vympel của Nga.

Doãn Trung San từ khi vào phòng tới giờ mặt hắn vẫn lạnh lùng, mọi người cũng không có ý kiến gì bởi vì trước nay hắn vẫn nghiêm túc như vậy, ngay cả nói chuyện với bộ trưởng thì gương mặt ấy cũng không có thêm sắc thái biểu cảm nào.

Giọng nói không cảm xúc của hắn vang lên:

- Quân đoàn của tôi từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy thấp kém hơn những đội quân tinh nhuệ của các quốc gia trên thế giới, kể cả Mỹ- Nhật Bản – Trung Quốc- Nga. Vì vậy ngài nói “không tin” là không đúng rồi.

- Tên này. Được rồi. Là tôi nói sai. Quân đội của chúng ta trước nay chưa từng ngán kẻ nào và Quân đoàn Tối Mật lại càng hơn thế. Ừm, cuộc thi đã bắt đầu một lúc rồi, mọi người cảm thấy lứa binh sĩ này thế nào?

Mọi người còn chưa kịp lên tiếng thì cái giọng lạnh lẽo ấy lại vang lên khô khốc:

- Quá bình thường.

Khi các vị lãnh đạo mặt đỏ lên vì cảm thấy tức giận và bị xúc phạm thì lại nghe thấy hắn bổ xung một câu làm tất cả đành phải nghẹn khuất mà trừng mắt lên:

- Hi vọng sẽ có một hai người đạt yêu cầu.

Một hai người? Chẳng lẽ hắn nói cả mấy nghìn binh sĩ ở đây ngày đêm luyện tập chỉ là để múa võ cho vui hay sao?

Tuy bất bình là thế nhưng mà họ đều phải kiêng dè người này, bản lĩnh của cậu ta không phải ai trong số họ có thể lên tiếng phản bác. Có thể nói trong thế hệ quân nhân của Việt Nam hiện nay cậu ta là người mạnh nhất cũng không phải là sai.

Giọng nói lạnh lẽo tận xương, gương mặt trắng xám như kẻ mắc bệnh, mày kiếm, mắt ưng làm mỗi lần người khác nhìn vào hắn thì cả người đều dựng hết cả lông, vì hắn cho họ cảm giác cực độ nguy hiểm.

Ở trên quãng trường thi đấu, phần thi xạ thủ đã diễn ra được hơn một nửa, 2/3 số quân đoàn đã xong, và quân khu 2 bắt đầu tiến hành sát hạch.

Dương Tuấn Vũ đã quan sát khá kỹ một vài gương mặt nổi trội vừa rồi và đưa ra kết luận: Mấy kẻ này rất không đơn giản.

+ Quân khu 1: Lục Á Bình.

+ Binh Chủng Pháo Binh: Trương Vệ Kiện.

+ Quân chủng Hải Quân: Âu Chí Quốc.

+ Quân chủng Phong Không Không Quân: Cao Việt Dũng.

Bốn người trong số 1200 binh sĩ đã lọt vào con mắt đề phòng của hắn. Tất cả bọn họ đều hoàn thành rất xuất sắc bài thi số 1: Xạ Thủ.

- Trong đó số điểm của các phần: Bắn đĩa bay, bắn mục tiêu di động tầm xa 1800m -2000m – 2200m, bắn mục tiêu xuất hiện bất ngờ họ đều gần đạt điểm tối đa. Trong đấy cao nhất là Âu Chí Quốc: 58/60 chiếc đĩa bay, 100-98-98 điểm bắn mục tiêu di động, 10/10 mục tiêu xuất hiện bất ngờ.

Tuy vậy những người khác cũng chỉ kém vài điểm. Top 4 người này bỏ xa điểm số của 1196 người

còn lại.

Đồng quan điểm với hắn, Doãn Trung San khi nhìn bản lĩnh của họ cũng phải cho một cái gật đầu nhẹ. Hắn khắt khe thì khắt khe thật nhưng ai có bản lĩnh, có tài năng hắn đều công nhận phân minh.

Dương Tuấn Vũ đi lên bục thi đấu, cầm chiếc AK-47 trong tay, kiểm tra chất lượng kỹ thuật súng một lượt, hắn bình tĩnh bước vào phần thi của mình.

Nhìn người ta bắn thì dễ nhưng để làm được như vậy chẳng dễ dàng gì. Với tốc độ 100- 140- 180 Km/h khả năng bắn rơi được một vật thể trong quãng thời gian quy định là rất khó.

Tuy vậy, đây là suy nghĩ của mọi người còn đối với Dương Tuấn Vũ hắn thì chưa chắc, tất cả còn phải xem mới biết được.

Súng đã lên nòng, trọng tài nhìn hắn rồi hỏi:

- Cậu đã sẵn sàng chưa?

- Sẵn sàng.

- Bắt đầu.

Tiếng còi vang lên, bốn chiếc máy ở bốn phía cách nhau 200m bắt đầu vang lên tiếng máy và bắn ra từng chiếc đĩa kích thướng 5x5cm ở độ cao 20m, với tốc độ quy định sẵn nhưng quỹ đạo thì chẳng có một quy luật nào.

Dương Tuấn Vũ hơi nhíu mày, một mắt ngắm, một tay giữ chắc khẩu súng, một tay chỉ chực bóp cò.

Ngay khi chiếc đĩa vừa hé lộ ra khỏi máy thì bốn tiếng “đoàng đoàng đoàng đoàng” liên tục vang lên. Trong con mắt trợn trắng của mọi người, loạt bốn tiếng đạn lại tiếp tục vang thấu trời.

Nhận thấy việc bắn cùng một lúc 4 chiếc đĩa ra vốn là mức độ khó nhất thì đã bị kẻ dị nhân ở dưới bắt bài, người phụ trách máy bắn đĩa nhanh chóng được lệnh bắn theo thời gian bất kỳ.

Nhưng sự thay đổi ngẫu nhiên cũng chẳng làm cậu ta ảnh hưởng gì, ngược lại có vẻ còn dễ hơn, thư thái hơn so với lúc trước. Cũng đúng thôi, việc bắn cùng lúc 4 chiếc đĩa rõ ràng đã là việc khó nhất rồi.

Thường thì người tham gia sẽ bị mất điểm ở loạt đĩa bắn theo cách này, nhưng tên dị nhân này lại khác, mỗi khu vực bắn đĩa cách nhau 200 m, trong thời gian chênh lệch chưa đến 2 giây hắn đã liên tiếp di chuyển đầu súng và bắn trúng, tất nhiên đừng nói đến ngắm, rõ ràng hắn đã bắn theo phản xạ bản năng của mình.

Mọi người còn chưa nhận ra một vấn đề kinh dị khác, đó chính là tất cả các chiếc đĩa đều được bắn trúng tâm.

Nhưng điều đấy không có nghĩa là không ai biết, Doãn Trung San chính là một ngoại lệ. Ngay khi

Dương Tuấn Vũ hoàn thành xong phần thứ nhất của bài thi Xạ thủ hắn nói vào bộ đàm:

- Phóng to hình ảnh các chiếc đĩa của thí sinh vừa rồi và gửi cho tôi ngay lập tức.

- Rõ.

Lý Khải thắc mắc:

- Chẳng lẽ tướng quân nhận ra có điểm gì bất thường? Có sự gian lận gì ở đây sao?

Nhận thấy tên họ Lý này rõ ràng tư thù cá nhân mà đưa ra nhận xét thối hoắc, Vũ Chấn Phong đang định lên tiếng thì Doãn Trung San lắc đầu, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy hắn cau mày:

- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu đúng những gì tôi nhìn thấy thì chàng trai trẻ này sẽ làm chúng ta kinh hoàng đấy.

Mọi người chưa hiểu chuyện gì thì ở một màn hình hiện lên kết quả, mà tới thời điểm này nụ cười trên gương mặt của tất cả lãnh đạo đều cứng ngắc, chỉ có duy nhất Doãn Trung San là nở nụ cười, chẳng biết là nụ cười vui vẻ hay là nụ cười mỉa mai nữa, bởi vì gương mặt hắn chẳng giỏi thể hiện cảm xúc.

Bộ trưởng Lê Quân lắp bắp kinh hãi bật dậy khỏi ghế:

- Tất cả 60/60 chiếc đều … đều bắn trúng tâm. Cái quái gì thế này.

Phong lão cũng hết hồn, tên này đúng là con ** nó biến thái, nhưng là người của mình tất nhiên lão vô cùng tự hào và đắc ý. Ông vũ đùi đen đét nói:

- Kìa, nhìn vào màn hình, tới phần thi thứ hai của cậu ta rồi.

- Này.

- Gì?

Vũ Chấn Phong và mọi người khó hiểu quay sang thì thấy Trần Hồng Minh mặt già đang nhăn như quả táo héo, ông ta quát:

- Lão già thối. Có đùi không vỗ lại đi vỗ đùi người khác, đã vậy lại còn vỗ đau như thế.

Vũ Chấn Phong cười ha hả:

- Thảo nào vỗ không thấy đau. Xin lỗi. Xin lỗi nhé.

Mọi người lúc này mới hiểu ra chuyện thì tất cả cười lớn.

Dương Tuấn Vũ thì không có tâm trạng cười, hắn đi đến ngày hôm nay chính là để bảo vệ cô gái mà hắn luôn yêu quý, và kết quả cuộc thi này sẽ quyết định nhiều thứ trong tương lai của cả hai người.

Bài thi bắn 1800- 2000- 2200 m đã sẵn sàng, mục tiêu là đầu hình nộm, gương mặt của nó là một chiếc bia bắn. Hình nộm này sẽ được chở trên một chiếc xe tăng di chuyển ngang với tốc độ

60Km/h.

Chiếc Barett M99 được đặt trên bệ ngắm, mục tiêu đã bắt đầu di chuyển.

Dương Tuấn Vũ đã đưa mục tiêu vào tầm ngắm, nhưng hắn chợt nhận ra gió chợt đổi chiều, và sức gió cũng mạnh hơn lúc trước ba- bốn lần. Điều này cũng tương ứng hắn phải căn chỉnh lại, nhưng thời gian không có nhiều, mục tiêu đã di chuyển gần về đích. Tình trạng hết sức căng thẳng.

Trong gian phòng lãnh đạo, Vũ Chấn Phong khi nãy cười vui vẻ thì bây giờ lại toát mồ hôi lo lắng, “rốt cuộc tên nhóc này làm gì mà còn chưa bắn? chỉ còn vài giây nữa thôi”.

Bộ trưởng Quân cũng đặt ra câu hỏi tương tự:

- Cậu ta gặp sự cố gì chăng?

Doãn Trung San nhướng mày:

- Cậu ta đúng là có chút sự cố ngoài ý muốn.

- Là gì vậy? Chẳng lẽ súng có vấn đề hay mắt cậu ta đột nhiên bị bụi vào?

- Không phải. Mọi người để ý đến sức gió không?

- Sức gió thì có liên quan gì chứ? Tất cả chỉ là lý do che dấu sự yếu kém của cậu ta thôi. Phần thư trước rõ ràng là ăn may.

Vũ Chân Phong phồng mang trợn mắt:

- Ông nói hay nhỉ? Ông thử ăn may bắn trúng tất cả 60 cái đĩa ở chính trung tâm tôi xem nào? Nói bậy cũng phải có căn cứ đấy.

- Ông nói ai nói bậy?

- Không phải ông chẳng lẽ là tôi?

Bộ trưởng Lê Quân cũng nóng mắt tắt nụ cười, ông quát lên:

- Thôi. Hai ông đừng tranh cãi nữa. San tướng quân đã nói là gió thì có lý của nó, để ông ta giải

thích là xong, tranh cãi nhau cái gì?

Doãn Trung San chẳng để cuộc cãi lộn con nít này vào mắt, hắn ta giải thích:

- Theo như báo cáo trên màn hình, ngay khi lúc cậu ta chuẩn bị bắn thì gió đổi hướng, sức cản của gió cũng mạnh hơn gấp 3,67 lần.

Lý Khải nhếch mép:

- Ăn ở không tốt trời cũng không thuận.

Lê Vịnh cảm thấy đã chán ghét không chịu được kẻ này, ông ta nói:

- Đồng chí Khải có vẻ có định kiến không tốt với chiến sĩ trẻ này nhỉ? Tôi nghĩ nếu đã có định kiến thì tốt nhất ngài nên im lặng và không nói gì sẽ tốt hơn đấy.

- Ông…

Doãn Trung San hết bình tĩnh, giọng hắn lạnh lẽo nguy hiểm:

- Lý Khải, nếu ông còn nói một câu thì xin mời rời khỏi đây. Tôi không tiếp được khách như ông.

- Hừ.

Lý thứ trưởng bị kẻ này nói vậy thì dù tức điên lên cũng không dám phản bác, kẻ này chính là kẻ điên chính hiệu, hắn chẳng sợ bất cứ ai cả, đến bộ trưởng Quân cũng nói ngang hàng, thậm chí chán hắn còn chẳng buồn nói, khi ấy bộ trưởng Quân còn phải gãi đầu cười trừ nữa là. Thứ trưởng? Còn chưa đủ trình lên tiếng dạy bảo.

Ở trong này diễn biến lâu, còn ở ngoài kia, Dương Tuấn Vũ đã thông qua Triệu Cơ biết được chính xác sức gió, hướng gió, hắn nhanh chóng tính toán ra góc súng, và thời điểm nhả đạn.

“Đoàng” mooth phát súng duy nhất vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh căng thẳng ở toàn trường.

Đầu con rối nổ tung, hồng tâm chính giữa bị tàn phá cực mạnh: không thể ít hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio