Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

chương 41: ôn thi học sinh giỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô Giang Mẫn vào lớp, lớp trưởng Diệp Minh Châu hô lớn:

- Các chào cô.

Tất cả 12 người trong đội tuyển đều đứng lên.

- Các em ngồi xuống đi. Hôm nay là buổi đầu tiên các em tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi của trường Vĩnh Hà Nhất chúng ta. Cô biết có nhiều bạn đã từng là học sinh chr chốt của các trường chuyên cấp hai. Nhưng khi lên cấp ba các em sẽ vẫn phải cạnh tranh công bằng với các bạn khác để giành ra 6 suất đại diện trường ta dự thi học sinh giỏi cấp thành phố, nó sẽ diễn ra vào 2 tháng tới.

- Vì vậy, sau 1 tháng nữa nhà trường sẽ tổ chức thi vòng loại để chọn ra 6 học sinh đó. Các trường khác trong khu vực chỉ có được 4 suất tham dự, nhưng trường ta được thêm 2 suất nữa là vì thành tích trong các mùa thi trước. Các anh chị khóa trên đã không làm mất đi truyền thống của nhà trường. Cô hi vọng các em sẽ phát huy thật tốt trong kỳ thi tới.

-Cô sẽ giúp đỡ các em ôn tập, trong hai tuần tới tất cả các buổi sáng đúng 7h30 các em đều sẽ tập hợp tại lớp này để làm bài kiểm tra đầu giờ. Và nộp bài tập về nhà của cuối buổi học hôm trước.

Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ôn tập những kiến thức chính của Toán Đại số lớp 10.

...

Cô Giang Mẫn bắt đầu viết sơ đồ khái quát các nội dung chính của cả năm học lên bảng. Đến bây giờ chỉ có duy nhất Dương Tuấn Vũ là cảm thấy hơi bất ngờ. Vì chỉ mình hắn là không biết thi học sinh giỏi sẽ là thi toàn bộ kiến thức lớp 10. Có những thứ trên lớp chưa được dậy.

Nhìn thấy sự bất ngờ của Dương Tuấn Vũ, Giang Mẫn và Diệp Minh Châu thì hơi lo lắng cho hắn. Vì trước nay hắn có bao giờ tham gia kỳ thi học sinh giỏi bao giờ đâu, nên không biết là kiến thức thi sẽ vượt ra ngoài cả khung chương trình chính quy.

Nhưng những học sinh khác thì lại cảm thấy vui vẻ, bản thân họ cho rằng kẻ mới tham gia lần đầu chắc chắn sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì. Thế là bớt đi được một sự cạnh tranh.

Dương Tuấn Vũ chỉ thoáng ngạc nhiên về cách thi này thôi, chứ kiến thức thời học sinh được hắn ôn lại đến hết lớp 12 rồi, không có gì là lạ. Hạn chế của hắn là các bài thi kiểu dạng mới lạ, nhưng nếu được tiếp xúc thì cũng không làm khó được hắn. Và hơn mọi người, hắn còn có Triệu Cơ, cô nàng này luôn khuếch đại độ khó đề bài lên mấy lần, vì vậy nhìn thấy những dạng bài mới lạ thì cũng chỉ ngây ngô chốc lát thôi, dù không giải được ngay nhưng hướng đi là luôn có.

Toán học cấp 3 gồm hai phần: Đại số và Hình học.

Thời gian ôn tập cũng được chia đều.

Để quyết định mội học sinh đi tiếp thì ngoài kết quả bài thi cuối cùng, còn có kết quả của các bài kiểm tra hằng ngày cũng chiếm 3 phần đánh giá tổng thể.

Trong một buổi sáng, lượng bài tập cần làm có số lượng và độ khó đều gấp đôi bài thi cuối kỳ.

Diệp Minh Châu luôn là người hoàn thành sớm nhất. Kết quả cũng ra đúng 100%. Chưa biết cách giải và cách trình bày ra sao. Nhưng hiệu suất đấy đúng là làm người ta ghen tị đỏ mắt.

Dương Tuấn Vũ cũng làm được 80% số bài, 20% còn lại do chưa biết cách giải nên hắn mới chỉ dừng lại được ở bước lập ra hướng đi. Nhưng bài nào hắn làm được thì đều có kết quả đúng.

Ngoài hai người này ra, trong lớp đa số mọi người đều có kết quả đúng trong khoảng 70-90%. Không thể không nói, khi bạn đã bước vào một tập thể giỏi hơn tập thể ban đầu bạn xuất phát, thì ở tập thể cũ bạn có thể đã rất xuất sắc rồi, nhưng khi tới nơi này bạn sẽ chỉ là ngang bằng những học sinh bình thường nhất.

Dương Tuấn Vũ nhận ra được điều này, nên hắn không hề chủ quan, những bài hắn không làm được hắn đều ở lại cuối giờ nhờ cô Giang Mẫn giúp đỡ.

Giang Mẫn cũng rất bất ngờ về tư duy của Dương Tuấn Vũ. Cô cũng nhận ra được mình lo lắng là không cần thiết. Cậu học trò này cũng đã học trước được toàn bộ kiến thức lớp 10 rồi. Chỉ là những dạng bài tập nâng cao và nhiều bẫy như thế này thì Dương Tuấn Vũ cũng chưa được tiếp xúc nhiều. Cô sẵn sàng giải đáp những thắc mắc và cũng hứa gửi cho hắn những đề học sinh giỏi từ cấp trường đến cấp tỉnh qua các năm để hắn biết dạng bài tập mới.

Khi mọi người đi ăn trưa hết. Dương Tuấn Vũ vẫn ngồi lại cắn bút giải tiếp những câu chưa làm hoàn chỉnh. Đợi sự gợi ý của Giang Mẫn, hắn đã có thể hoàn chỉnh được những bài tập này, nhưng cần phải áp dụng ngay không sẽ quên mất.

“Cộc cộc”

Dương Tuấn Vũ đang hăng say làm thì nghe thấy tiếng gõ lên mặt bàn của mình, có bóng người đang che mất ánh sáng của hắn. Ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoảng qua, hắn nhận ra chủ nhân chiếc bóng thon thon này là của Diệp Minh Châu. Hắn cắm ngang bút, ngẩng lên, nhìn nghi hoặc:

“Cô ấy chưa đi ăn cơm còn ở đây làm gì?”

Hai hộp cơm nhỏ được lấy ra từ sau lưng cô gái trước mặt, lại nhìn thấy cô nàng mỉm cười nhìn mình. Không thể không nói nhìn từ góc độ nào thì Diệp Minh Châu cũng rất đẹp. Cái cố trắng ngần, hơi cúi xuống nhìn hắn, tóc đen dài mượt đung đưa theo cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm dầu gội đầu, ừm, giống mùi vị của nho. Hắn ngơ ngần nhìn làm Diệp Minh Châu cổ trắng cũng hơi đỏ lên.

Cô khẽ gắt:

- Này, nhìn gì mà ghê vậy quỷ háo sắc.

- À. À. Không nhìn... không nhìn gì hết.

Dương Tuấn vũ lắc đầu thầm nghĩ “Yêu tinh hại người”.

- Không nhìn gì mà ngơ ngẩn cả ra thế hả. Có nghe thấy mình nói gì không?

- Ừm, mình không nghe rõ lắm, cậu nói gì vậy?

- Mình nói là cậu.. không.. đi.. ăn.. cơm.. trưa..à?

Diệp Minh Châu nói to từng từ.

- À. Mình chưa đói. Thế còn cậu? Không đi ăn còn quay lại lớp làm gì? Lại còn gói về đây nữa. Không thích ăn ở nơi đông người hử?

- Tớ sợ có án mạng nên mua xong thì quay lại lớp.

- Gì? Án mạng ở đâu? Sao lại có án mạng giữa ban ngày thế này? Ai? Chỗ nào?

- Đồ con trai mà hóng hớt. Ừm, án mạng chết đói chứ sao, ở chính tại lớp này, chính cái bàn này.

Nói xong, Diệp Minh Châu cười khúc khích, gõ gõ lên mặt bàn hắn đang ngồi.

- Sao tớ ngồi đây mà không thấy gì nhỉ? Thật là lạ.

- Cậu bị ngơ ngơ à? Mình đang nói cậu không đi ăn cơm đi, còn ngồi giải bài gì nữa. Còn chăm hơn cả tớ. Thế mà còn nói thi cho vui thôi. Không đi ăn thì lát nữa hết cơm rồi, định ăn linh tinh gì à? Đau bụng đấy.

- Ừm, cậu nhắc mới nhở, đúng là cái bụng biết tình rồi, dạo này tớ ăn nhiều lắm. Ài. Nhưng mà vừa mới được cô Giang Mẫn thông não cho một chút, đi ăn về xong rơi hết chữ. Nhịn một bữa chắc không sao.

- Nhịn cái gì, chiều còn 5 tiết học đấy. Tớ biết vậy nên cũng mua dư ra 1 suất đây rồi.

- Minh Châu thật là tốt nha, ai được làm người yêu cậu thật có phúc. Vậy mà tớ cứ tưởng cậu ăn được hết 2 suất cơm.

Diệp Minh Châu tức giận, gì thì gì chứ, con gái ghét nhất ai nói mình ăn nhiều, hay là nói mình mập:

- Có cậu mới chết đói ăn 2 suất cơm thì có.

- Được rồi, bà cô ơi, chỉ đùa một chút chút thôi mà.

Dương Tuấn Vũ mặt tỏ ra tội nghiệp, giơ 1 ngón tay luôn miệng nói “một chút, chút”.

- “Phì.” Nói chuyện với cậu tức cười chết. Thôi ăn cơm đi đã rồi học. Bài nào chưa làm được mà quên mất thì chiều học xong ở lại tớ giúp.

- Lớp trưởng thật tốt. Lớp trưởng muôn năm. Hì hì, được rồi, cho tớ xin suất cơm nào.

- Ăn cái gì, tớ không biết cậu thích ăn gì nên mua mỗi loại một món.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio