Tối nay tác đi ăn cưới ở Nam Định, sáng mai đi bê tráp ở Bắc Giang rồi chiều tối mới về nên hôm nay chỉ tranh thủ ra được 1 chương này. Anh chị em thông cảm nhé. Cuối tuần nghỉ lễ tác sẽ có thời gian viết thêm nhiều hơn.
Trân Trọng.
....
Dương Tuấn Vũ giới thiệu Hoàng Phi Hồng làm quen với mọi người là để hắn nhận ra mình còn quá yếu ớt, trong cái xã hội này không đơn giản như hắn nghĩ, từ đó hắn sẽ có động lực để cố gắng phấn đấu.
Hắn giúp cậu bé này một là vì hắn có một tấm lòng khiến Dương Tuấn Vũ thấy thưởng thức, thứ hai là vì nhìn thấy một quyền cuối cùng mà hắn đã tung ra trong đêm đấm bốc hôm đó. Tuy mọi thứ còn chưa đủ để khẳng định điều gì nhưng không dám thử thì khó có tướng tài. Đôi khi chỉ là một khoảnh khắc cũng đủ để hắn quyết tâm bồi dưỡng.
Sau khi dặn dò mọi người để mắt và giúp đỡ cậu nhóc trong thời gian tới, chào hỏi mọi người thêm một lát, cả ba người cũng quay trở về nhà.
Đêm nay thực sự là đêm khó ngủ khi mà biết chỉ sau vài tiếng nữa thôi là có thể cả tháng mới gặp nhau được một lần, thậm chí còn lâu hơn thế. Vân Tú cứ ôm chặt lấy hắn, đôi mắt mãi không chịu rời khuôn mặt ấy, vuốt ve cái cằm vừa mới cạo đã có lún phún chút chân râu, cô buồn buồn nói:
- Tới bao giờ em mới luôn được ở bên anh?
Bàn tay vuốt ve bờ lưng trần, hắn yêu thương nói:
- Nhìn anh nhiều anh sợ em sẽ mau chán, thì thoảng cũng nên có quãng thời gian xa nhau để cho tình cảm thêm sâu đậm.
- Nhìn anh cả đời này em cũng không chán, em chỉ sợ khi anh đi rồi, lúc về em sẽ là bà già xấu xí, lúc đó anh liệu có chán em không? Thời gian tươi đẹp của phụ nữ chẳng có mấy năm, nếu anh cứ bận rộn mãi, em thực sự rất lo.
- Vợ anh dù có thế nào anh cũng sẽ yêu em hơn cả ngày đầu tiên. Thôi ngủ đi em, sáng mai anh đi sớm.
- Anh cứ nhắm mắt ngủ đi, em thức thêm một lát nữa.
…
- Em đừng nghịch nữa, em nghịch vậy anh ngủ làm sao?
- Này, sức chịu đựng của anh không lớn như em tưởng đâu.
- Tốt lắm, em đã chính thức thành công trong việc khiêu khích anh.
- Ưm,.. em biết sai rồi. Thôi đi ngủ nào. Anh mà biết chạm vào chút nó lại phản ứng mạnh như vậy.
- Giờ đã quá muộn rồi. Em cầu xin vô ích.
- Ưm …
Cảnh xuân cứ như vậy kéo dài mãi cho tới khi trời tờ mờ sáng, Dương Tuấn Vũ cũng chỉ ngủ được thêm một giờ đồng hồ. Nếu không phải sợ mai không còn chút sức lực nào thì hắn thực sự không muốn tha cho cô bé này.
Tới đúng giờ, lần này hắn không đặt chuông điện thoại mà nhờ Triệu Cơ đánh thức để tránh làm Vân Tú tỉnh giấc. Hắn làm sao không hiểu cô chính là không muốn nhìn thấy hắn ra đi. Tỉnh dậy không thấy hắn đâu, cô sẽ tự lừa dối mình rằng hắn chỉ đi một chút thôi.
Khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc rối làm lộ ra gương mặt xinh đẹp, hoàn mỹ. Dương Tuấn Vũ nếu được chọn, hắn cũng chẳng muốn rời xa cô một phút giây nào. Hôn nhẹ lên trán cô, hắn nhẹ nhàng nhấc tay cô ra khỏi người mình, đặt xuống rồi kéo chăn lên.
Nhìn cô ngủ ngon lành, hắn mới nở nụ cười hài lòng.
Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa, đôi mắt đẹp đã mở ra từ lúc nào, hai tay cô nắm chặt chăn, những giọt lệ cứ thế chảy ra. “Em… thực sự không muốn rời xa anh.”
Tuy hắn nói đi nhẹ nhàng như vậy nhưng làm sao cô không biết các nhiệm vụ đặc biệt cần tới Quân Đoàn Tối Mật giải quyết thì đều là những nhiệm vụ rất khó mà người lính bình thường không làm được. Lần này anh đi có bao nhiêu hiểm nguy, vậy mà cô lại chỉ có thể ở nhà ngồi lo lắng thay hắn.
Nghĩ về năng lực của mình thực sự có hạn, mỗi khi chiến đấu ít nhiều đều làm cho hắn phân tâm giúp đỡ. Cô thực sự không cam lòng. Vì thế, tự sâu trong lòng cô tự nhủ mình phải nhanh chóng mạnh mẽ lên, có thực lực, cô sẽ có thể giúp hắn được nhiều việc hơn, và biết đâu có một ngày, thay vì hắn lúc nào cũng phải phân tâm giúp cô thì ngược lại, cô sẽ có thể góp sức lực vào giúp hắn khi chiến đấu.
Cứ nghĩ mình sẽ chịu đựng được, nhưng khi Dương Tuấn Vũ quần áo chỉnh tề, đồ đạc gọn gàng tới bên giường khẽ thủ thì rồi hôn lên trán mình, Vân Tú cảm thấy trong lòng thật khó chịu, cô mặc kệ, cứ thế ôm chầm lấy hắn rồi khóc.
Dương Tuấn Vũ mỉm cười, vuốt vuốt tóc cô gái của mình và nói:
- Ở nhà nhớ làm gì cũng phải chú ý sức khỏe nha, anh đi rồi sẽ về sớm.
- Anh cũng vậy. Làm gì cũng phải chú ý tới an toàn của mình, đừng có lúc nào cũng vì người khác mà bị thương. Còn nữa, khi em không có ở bên đừng có bị cô gái khác lừa mất.
- Anh nhớ rồi. Anh đi làm nhiệm vụ mà có phải đi chơi đâu. Nếu có phụ nữ cũng chẳng có ai đẹp được như vợ anh, chẳng có lý nào lại bị người ta lừa cả.
- Ai biết được. Anh đi cũng yên tâm, em ở nhà sẽ ngoan ngoãn, sẽ chăm chỉ. Khi anh về nhất định em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
- Ồ. Thế thì anh sẽ cố gắng về thật sớm. Được rồi, anh đi đây.
- Anh … Vâng. Anh lên đường bình an.
- Ừ.
Dương Tuấn Vũ ôm cô một cái thật chặt rồi dứt khoát rời đi, hắn nhìn nhiều thêm một cái cũng không dám, nói thêm một câu cũng rất sợ. Sợ rằng cứ nói, cứ nhìn bộ dáng yếu đuối của vợ mình thì bao nhiêu can đảm hắn tích lũy từ sáng tới giờ đều sẽ sụp đổ.
Mẹ Lan cũng nước mắt sụt sùi, bà khẽ vỗ lưng con dâu, đứng bên mái hiên nhà.
Dương Tuấn Vũ sau khi rời khỏi nhà hắn liền tăng nhịp bước, tới khi hình ảnh nhà mình khuất rời tầm mắt hắn mới đặt một chiếc xe lái thẳng tới doanh trại quân đội. Lần này không phải là tới quân khu 1 ở Hà Đô nữa mà là tới Bắc Giang hội quân, nơi đó là địa điểm của Quân Đoàn.
Tuy toàn đực rựa, nhưng hơn một tuần không gặp, hắn cũng có chút nhớ mấy tên thô kệch ấy.
Không biết sau khi giúp mình rời khỏi doanh trại, họ có gặp bất lợi gì không.
Tới cửa doanh, xuất trình huy hiệu hình con rồng cuốn quanh viên đá, cánh cửa mở ra, hắn theo chỉ dẫn của Doãn Trung San đã nói rồi tới một khu tường bao cao 4m, trải dài tới cuối tầm mắt, hắn xuất trình thêm một lần nữa thẻ thông tin, cùng huy hiệu lập tức liền có hai người đi kèm với hắn dẫn tới nơi hội quân.
Khu vực này xung quanh đều là đồi núi, địa thế hiểm trở, vách núi cũng rất dốc. Có tất cả 7 ngọn núi. Ngọn núi chính giữa, cũng là ngọn núi cao nhất đề 8 chữ lớn rõ ràng, viết thành hai hàng dọc: “Tổng Cục Chỉ Huy - Quân Đoàn Tối Mật”
Ngọn núi bởi vì có 8 chữ lớn này đã giúp nó toát ra khí thế vô cùng hào hùng, mạnh mẽ.
Hai bên là sáu ngọn núi không có tên mà phía trước nó được điêu khắc thành hình tương ứng với công việc của họ.
Hình chiếc búa: Đội nghiên cứu, chế tạo ra các vũ khí, trang thiết bị cho quân đoàn.
Hình ngọn tháp: Trung tâm tin tức và tình báo.
Ba ngọn núi còn lại đều có hình thanh kiếm và tấm khiên: Đây chính là đội quân trực tiếp chiến đấu của Quân Đoàn.
Còn một ngọn núi đầu tiên ở bên phải, không thấy ghi tên cũng chẳng có hình vẽ. Khi Dương Tuấn Vũ nhìn vào ngọn núi ấy hắn có cảm giác bầu không khí rất quái dị.
Cậu thanh niên đi bên cạnh thấy Dương Tuấn Vũ nhìn nơi đó không chớp mắt thì thiện chí nhắc nhở:
- Cậu là người mới nên không biết, và cũng đừng tò mò tới đó tham quan. Nơi đấy toàn là nơi cho mấy tên tính tình quái dị, làm việc cũng rất máu lạnh. Mọi người thầm đặt cho nó một cái tên: Núi Sát Thủ.
Một tên khác bên cạnh cũng hóng hớt rồi gật đầu:
- Đúng vậy, nơi đó toàn mấy tên đi chẳng thấy hình, về chẳng thấy bóng. Ngoài cái tên Núi Sát Thủ ra thì nó còn được gọi bằng cái tên Núi Quỷ. Rất ít người biết ngọn núi đó có bao nhiêu thành viên, đây cũng là một nơi khá vô trị, Doãn đại tướng quân cũng không muốn quan tâm tới nó lắm, mọi nhiệm vụ lớn nhỏ chẳng bao giờ thấy giao cho người của ngọn núi này làm. Ngay cả tổ chức tiệc cũng chẳng thấy ai tới nơi đó mời.
Không chỉ thế, ngọn núi này cứ thi thoảng lại có tiếng kêu rất thảm, như quỷ khóc, như ma kêu, dù ở đây ai cũng là trang hán tử nhưng khi nghe mấy tiếng đó cũng là rợn tóc gáy.
Đúng lúc này bỗng có tiếng gào thét rùng rợn từ phía đó truyền ra khiến cả ba người đều rùng mình.
Hai tên kia bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, nói cũng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng kéo Dương Tuấn Vũ rời đi.
Dương Tuấn Vũ cũng giật mình không ít, nhưng hắn không sợ, ngược lại hắn thấy nơi này tuy rất quái dị nhưng đồng nghĩa cũng là rất kích thích, thú vị.
- Triệu Cơ, em nghĩ sao?
- Vâng. Đúng như anh phán đoán, nơi này có kẻ luyện môn võ kỹ Âm Ba (dùng âm thanh để tấn công) kèm theo thuộc tính âm hàn. Cái tiếng kêu vừa rồi có lẽ chỉ là do người này mất kiểm soát kỹ năng nên phát ra như vậy mà thôi. Nếu thực sự nó là tấn công có chủ đích thì trừ anh ra, hai người bên cạnh chỉ sợ sẽ bị nội thương, đặc biệt là chấn thương thính giác và tâm lý.
Nghĩ tới việc trên đó có một số người có thể yên yên ổn ổn sinh hoạt thì hắn khá bất ngờ. Bởi vì cái âm thanh kia khi nghe khoảng cách cực xa đã có tác dụng như thế, nếu ở ngay trong cùng một ngọn núi chắc sẽ bị hắn hét cho sợ vỡ mật thật. Điều này chứng tỏ những tên khác cũng biến thái không kém, biết đâu họ mạnh tới mức chỉ coi âm thanh vừa nãy là tiếng mèo kêu cũng nên.
Hai người vừa đi vừa sợ mà chẳng biết tên ở giữa lại có ý định thử hỏi Doãn Trung San xem hắn có thể lên đó ở được không. Nếu bọn họ biết thì chắc sẽ ngạc nhiên lòi con mắt.
Mặt khác, những ngọn núi có ký hiệu là thanh kiếm và tấm khiên cũng không hẳn hoàn toàn giống nhau. Rõ ràng khí thế và sát khí tích tụ lại càng lớn khi ngọn núi càng gần ngọn núi trung tâm. Điều này cũng gián tiếp khẳng định nơi này cũng có sợ phân chia cấp bậc và sợ là cả phân chia thế lực không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thậm chí, hắn phần nào đoán được nơi này không có khả năng chỉ do một mình Doãn Trung San có thể tùy ý quyết định. Điều này thực sự khiến hắn có chút lo lắng, không biết lão Doãn có vì hắn rời đi mà bị kỷ luật không.
Hai tên gác cửa dẫn Dương Tuấn Vũ tới quảng trường trung tâm ở ngay trước cửa ngọn núi Chỉ huy thì dừng lại quay đầu tự giác rời đi.
Lúc này hắn để ý thì đã bắt gặp một vài hình ảnh quen quen, đó là những thành viên trong tổ đội ở Sa Mạc, giờ rất ít có khả năng họ lại được chung một đội. Nhưng nếu được, hắn thực sự muốn làm việc với mấy người mình có thể tin tưởng được, dù sức mạnh họ chẳng bá đạo bao nhiêu.