Giọng khàn khàn, hắn nói:
- Mấy người mau nói cho tôi biết? Người chủ nhân của chiếc vòng cổ này đang ở đâu!
Đây mặc dù là câu hỏi, nhưng lại làm người nghe có áp lực cực lớn, dường như, bắt buộc phải trả lời thật mới có thể khiến khối áp lực này mất đi. Hạ Minh Nguyệt chợt rùng mình, mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn hắn, cô cũng như những người khác, vì ở trong vùng chịu uy áp tinh thần này nên phải tiếp nhận nó.
Dương Tuấn Vũ cũng không có ý định gây khó dễ cho cô, chẳng qua, giờ này ý thức của hắn không thể nghĩ thứ gì khác ngoài tìm câu trả lời cho riêng mình cả.
Nhưng chuyện không tưởng tượng được đã xảy ra. Ngay khi khối up áp kia phát ra không được bao lâu thì từ người Diệp Bạch đã phát một luồng sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ khác không kém thứ phát ra từ Dương Tuấn Vũ bao nhiêu, điều này làm cho những người đứng bên cạnh hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bọn họ vội hít lấy một hơi cho thoải mái rồi lau mồ hôi lạnh, trong lòng cuộn trào sóng lớn “Không ngờ, hắn còn trẻ vậy đã là một cao thủ tinh thần lực”.
Diệp Bạch cũng không có ý so chiêu, hắn chỉ tay nói:
- Cậu có thể thu lại nó được không, cô bạn kia dường như không thể chịu nổi.
Hắn nghe vậy thì nhìn sang bên cạnh thấy Hạ Minh Nguyệt mặt đã trắng như tờ giấy, cô cố gắng chống đỡ nhưng hàng rào bảo vệ tinh thần sắp vỡ vụn rồi, đó là do luồng uy áp này không phải nhắm vào cô mà đang nhắm thẳng vào đám người Diệp Bạch, nhưng là người không có võ công, cô chẳng thể nào chịu được nó dù chỉ là một chút uy áp tàn dư.
Dương Tuấn Vũ thoáng suy nghĩ rồi cố gắng hãm lại ngọn lửa trong lòng, người trước mặt đích thị không phải hạng xoàng xĩnh, ngay từ ban đầu, hắn đã nhận ra thể chất vượt trội người thường của đám người Vương Lãnh và Diệp Bạch này rồi.
Vì hắn thu lại uy áp nên Hạ Minh Nguyệt đã đỡ hơn nhiều, cô gái này gan cũng không phải nhỏ, càng nguy hiểm lại càng gợi lên sự tò mò của cô. Nhìn chiếc dây chuyền nữ này, cô thầm nghĩ “Chẳng lẽ lại là người yêu nào của hắn đang gặp nguy hiểm? Hồng Kinh Hội lại dùng cách này để uy hiếp hắn gia nhập sao?”
Diệp Bạch cũng không muốn khiến hắn sinh ra suy nghĩ sai lầm không đáng có, ông ta nói:
- Sợi dây chuyền này là một vị nữ chủ trong Hồng Kinh tình cờ nhặt được.
- Nhặt được?
- Đúng thế, là nhặt được. Cậu có thể nhìn thấy vết đứt của sợi dây mà, nhưng vì tôn trọng một tác phẩm kỳ tài, nữ chủ ấy đã không đem nó đi sửa. Việc này vốn chẳng phải thứ cần nói ra cho mọi người, nhưng vì Đại Pháp Sư bói một quẻ nói sợi dây chuyền này và cậu có duyên, đem nó cho cậu, cậu nhất định sẽ gia nhập Hồng Kinh. Ý Dương huynh đệ sao?
Dương Tuấn Vũ băn khoăn một hồi, hắn không trả lời ngay câu của lão ta, mà hỏi tiếp:
- Tôi muốn biết vị trí mà nữ chủ của các người nhặt được nó. Ngoài thứ này ra, còn có manh mối gì khác không? Mong Diệp lão không giấu giếm.
Diệp lão mời trà rồi từ từ nói:
- Vị nữ chủ đó cũng không nói rõ, nhưng theo quan sát của cô ấy thì nơi đó vừa xảy ra một cuộc
chiến, và rất có thể sợi dây này là do một người trong cuộc chiến đó làm rơi mất. Tuy vậy, những cái xác tìm được không có dấu hiệu của nữ nhân, vì thế, cậu có thể bớt lo lắng, vị nữ bằng hữu của Dương huynh đệ nhiều khả năng vẫn khỏe mạnh.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày:
- Chiến đấu? Cô ấy vốn không biết chút nào về võ công.
Lần này đến lượt Diệp Bạch ngạc nhiên:
- Ở Zero rất ít có người không biết võ công, người đó không giấu cậu về thân thế chứ?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Không. Tôi rất thân quen nàng, người đó vốn chỉ là một học sinh cấp ba học cùng tôi từ nhỏ tới lớn, gia đình đều ở đây, cha mẹ cũng là người thường, nàng làm sao lại là người có võ công được. Mà khoan, Diệp lão vừa nói sợi dây chuyền này được tìm thấy ở Zero? Là Zero Zone?
Diệp Bạch cũng không lạ khi hắn biết về nơi đó, nhất là khi thân thiết với người của Hạ gia. Sở dĩ lão cho rằng hắn thân thiết với người Hạ gia là bởi vì lễ hội này nói thì đơn giản, nhưng mà những người đi cùng với người có thiệp mời tới đây thì đều là tâm phúc, thân tín của họ.
Mà tâm phúc, thân tín với Hạ gia thì biết về Zero cũng không có gì lạ lẫm. Nhìn thái độ của hắn với Hạ tiểu thư thì dường như không phải là kẻ hầu người hạ, ngược lại, ánh mắt của cô khi nhìn hắn lại có nét nhu mật, như vậy, Diệp Bạch kết luận, người này rất có thể là rể Hạ gia.
Nhưng mà, công khai nhắc tới người con gái khác, thậm chí, có vẻ như, người đó trong lòng hắn còn quan trọng hơn cả Hạ tiểu thư đây, vậy mà, Hạ Minh Nguyệt vẫn không tỏ ra tức giận, ngược lại, cô còn có ánh mắt đầy hứng thú kia là sao?
Diệp Bạch càng nghĩ càng khó hiểu mối quan hệ của người trẻ tuổi bây giờ, lão đành mặc kệ, rồi tâm trí bắt đầu tập trung vào cuộc nói chuyện này.
- Đúng vậy, nó được tìm thấy ở một nơi trong Zero. Cậu có vẻ cũng biết về Zero Zone nhỉ? Nhưng chắc biết tới nó chưa được bao nhiêu?
Dương Tuấn Vũ cũng không giấu, hắn gật đầu:
- Mong Diệp tiên sinh chỉ giáo.
- Chỉ giáo thì không dám, tuy vậy, như cậu cũng biết, không phải thứ gì cũng có thể tặng miễn phí được.
Dù hắn nói lấp lửng như vậy, nhưng ai trong căn mật thất này cũng đều biết ý hắn là gì. Mọi người đều im lặng chờ quyết định của hắn. Thực ra, cũng không phải là chỉ có cách vào Hồng Kinh mới có thể biết về Zero nhưng cái chính đáng chú ý chính là người ta nắm đằng sau câu chuyện về người con gái mà Dương Tuấn Vũ quan tâm.
Một người cứ tưởng rằng đã chết, giờ lại có chút hi vọng mong manh còn sống. Một người mà luôn giữ một vị trí quan trọng tuyệt đối trong lòng hắn, nói chính xác, hắn chưa bao giờ quên được cô ấy.
Một người con gái yếu đuối, không biết võ công, nhỡ đâu được ai đó mang tới Zero thì sao? Cô ấy giờ đang ở nơi đâu? Thậm chí còn gặp nguy hiểm liên quan tới tính mạng. Càng nghĩ thế, Dương Tuấn Vũ càng gấp gáp không chịu được.
Khối đá thất thải vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều cảm giác năng lượng còn sót lại bên trong nó đã không còn, mặc dù thế, hắn nắm chắc đây không phải là sợi dây chuyền giả.
Hắn đã thông qua Triệu Cơ cài đặt một chương trình toàn cầu để tìm tín hiệu năng lượng đặc biệt phát ra từ khối đá này từ lâu lắm rồi, nhưng, một chút tin tức cũng không có. Thì ra nó đã bị hao mòn hết năng lượng, bảo sao không thể tìm được manh mối gì cả.
Hôm nay, hắn lại có cơ hội cầm sợi dây chuyền quen thuộc trong tay, cảm giác, ký ức chôn giấu rất sâu trong lòng cứ mạnh mẽ tuôn ra không thể trấn áp được. Nếu lần này không lợi dụng cơ hội này gia nhập Hồng Kinh, thông qua đó có khả năng sẽ gặp được vị nữ chủ nào đó để hỏi thăm tin tức cụ thể, mà từ chối, thì rất có thể lần sau gặp, người ta sẽ không thèm đón tiếp hắn cũng nên.
Dương Tuấn Vũ cân nhắc được mất, cuối cùng, hắn hạ quyết định:
- Được, tôi sẽ gia nhập Hồng Kinh Hội của các người.
- Thật tốt quá!
Cả đám Vương Lãnh đều vỗ tay bôm bốp khoái chí, còn Diệp Bạch thì không cảm thấy quá ngoài ý. Dù sao Đại Pháp Sư đã nói nhất định đưa thứ này ra sẽ khiến Phúc tinh này gia nhập thì chắc chắn là thế, xưa nay, việc đánh đổi thọ nguyên để nhìn trộm thiên cơ cảu ngài đâu phải chỉ là trò chơi con nít.
Đợi mọi người tiến lên chúc mừng hết, Diệp Bạch mới chắp tay nói:
- Đa tạ Dương huynh đệ đã tham gia Hồng Kinh Hội.
Dương Tuấn Vũ khoát tay:
- Mặc dù như vậy, nhưng tôi có vài điều phải nói rõ cho mấy người trước.
Thứ nhất, cũng là điều kiện tiên quyết, những việc làm của Hồng Kinh nếu tôi không muốn làm sẽ không nhận, dù các người có ép buộc thế nào đi chăng nữa.
Thứ hai, nghe nói Hồng Kinh tập trung rất nhiều người Hoa, tôi không phải kỳ thị gì họ, nhưng tuyệt đối sẽ không vì hội mà làm bất cứ việc gì có ảnh hưởng tới tình hình an ninh, chính trị của Việt Nam.
Thứ ba, các người phải cung cấp các thông tin căn bản nhất về Zero Zone cũng như tin tức về sợi dây chuyền này và người sở hữu nó.
Diệp Bạch khóe mắt khẽ giật vì kẻ này vừa vào đã ra ngay lập tức ba điều kiện lớn, nhưng quan trọng nhất là đã kéo được Phúc tinh này vào Hội là việc quan trọng nhất. Bởi vì, không phải tự dưng mà Đại Pháp Sư sẽ tự tiện dùng thọ nguyên của mình đi xem trộm tiên cơ. Ai cũng tiếc mạng sống, Đại Pháp Sư tu vi cao thâm cũng vậy.
Diệp Bạch gật đầu rồi nói:
- Dương huynh đệ nghĩ vậy cũng chúng tôi hiểu phần nào, bản thân chúng tôi đều là người Việt, tôi xin lấy mạng ra thề, bên trong Hồng Kinh hoạt động sẽ không ảnh hưởng tới lợi và hại, hay can thiệp vào bất cứ hoạt động mang tính quốc gia nào. Bởi vì, Hồng Kinh Hội gốc là ở Zero, mà Zero là một vùng đất tự do, nó không thuộc sự quán xuyến cũng như không cần bất cứ quốc gia nào bảo trợ để sống.
Còn về việc ép buộc làm việc thì không, nhưng có những việc không thể không hoàn thành, ví dụ như việc ở Nhiệm Vụ Đường, cứ mỗi 1 năm, cậu phải hoàn thành được ít nhất 1 nhiệm vụ ở đó. Tuy vậy, nếu không có, cậu có thể dùng vật gì đó trao đổi, thậm chí, có thể dùng tiền thuê người khác làm cũng được. Tất nhiên, cái giá này cũng không rẻ gì.
Tiếp đến là tin tức của sợi dây chuyền này và chủ sở hữu của nó. Thì vì Đại Pháp Sư đã biết cậu vì thứ này mà gia nhập Hội nên muốn dùng tin tức này coi như làm quà tặng nhập môn.