Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

chương 235: để cho cô ta đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồng Vũ Vi muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, dựa vào cái gì từ trong tay của anh cướp đi Đậu Đậu?

Mạc Tử Hiên trong mắt khinh thường, làm Vũ Vi tức giận không thôi, cô âm thầm hít một hơi, đè nén tức giận trong lòng xuống, rồi sau đó cúi đầu từ trong túi lấy ra bút ghi âm ném ra, “Mạc Tử Hiên, anh nếu giống như trong lời nói có một chút xíu thương Đậu Đậu, sẽ đem con trả lại cho tôi”.

Mạc Tử Hiên vươn tay đón được bút ghi âm Vũ Vi ném giữa không trung, cầm ở trong tay vừa nhìn, không khỏi sững sờ, anh ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn Vũ Vi như hỏi, cái bút ghi âm này là đồ chơi ngày hôm qua anh mua cho Đậu Đậu, tại sao ở trong tay Đồng Vũ Vi?

Vũ Vi không để ý tới, ánh mắt hỏi thăm của Mạc Tử Hiên, xoay người hướng cửa biệt thự đi tới.

Chẳng qua là, cô mới đi mấy bước liền dừng bước, cửa biệt thự, sớm bị mấy bảo vệ ngăn cản.

Lúc này Tề Mỹ Linh được người giúp việc nữ đỡ từ dưới đất đứng lên, cô bất chấp dáng vẻ cực kỳ chật vật của mình, vươn tay chỉ vào Vũ Vi, ra lệnh mấy bảo vệ, “Đem cô ta bắt lại, đưa vào đồn cảnh sát, tôi muốn cô ta ngồi tù”.

Mấy bảo vệ không có lập tức động thủ mà nhìn về phía Mạc Tử Hiên, Tề Mỹ Linh tuy là Mạc thiếu phu nhân của nhà này, nhưng mà ông chủ của bọn họ là Mạc Tử Hiên.

Trên mặt Vũ Vi không có một chút vẻ sợ hãi, mà là một vẻ bình tĩnh nhìn mấy bảo vệ, dáng vẻ kia, tựa hồ như không sợ bảo vệ dẫn tới đồn cảnh sát.

Mạc Tử Hiên lạnh lùng nhìn Vũ Vi một cái, lại nhìn Tề Mỹ Linh bị Vũ Vi đánh cho người không ra người, vung tay lên, phân phó mấy bảo vệ, “Để cho cô ta đi”.

Cư nhiên để cho Đồng Vũ Vi đi?

Tề Mỹ Linh xoay người trợn to cặp mắt, vẻ không tin nhìn Mạc Tử Hiên, “Mạc Tử Hiên, anh cư nhiên để cho cô ta đi?” Đồng Vũ Vi hướng đến nhà của cô đối với cô ra tay, làm chồng Mạc Tử Hiên không những không giúp mà anh ta còn để cho Đồng Vũ Vi đi?

Vũ Vi cũng đồng dạng vẻ không tin nhìn Mạc Tử Hiên, cô cho là mình lỗ mãng như vậy chạy vào biệt thự đem Tề Mỹ Linh đánh bị thương, Mạc Tử Hiên nhất định sẽ giận dữ, tức giận không thôi, nhưng không có nghĩ đến Mạc Tử Hiên cư nhiên lại để cho cô đi?

Không chỉ Tề Mỹ Linh cùng Vũ Vi, tất cả mọi người trong phòng tất cả đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hiên, thiếu phu nhân Mạc gia bị người ta đánh cho người không ra người, mà Mạc thiếu cư nhiên để cho người gây họa rời đi?

Mạc Tử Hiên lạnh lùng nhìn Tề Mỹ Linh, từng chữ một rất rõ ràng nói với cô, “Để cho, cô ta, đi”.

Tề Mỹ Linh sắc mặt tràn đầy vẻ tức giận, ngay sau đó chuyển thành hận ý nồng nặc, cô giơ tay lên chỉ Mạc Tử Hiên lạnh lùng nói, “Mạc Tử Hiên, anh khinh người quá đáng! Anh cho rằng Đồng Vũ Vi có thể an toàn rời khỏi nơi này? Bên ngoài chính là cảnh sát! Chỉ cần cô ta đi ra biệt thự này, Đồng Vũ Vi cũng sẽ bị cảnh sát dẫn đi. Anh có thể bảo vệ cô ta nhất thời, lại không thể bảo vệ cô ta cả đời!”.

Sắc mặt Tề Mỹ Linh không khỏi trầm xuống, lời của Tề Mỹ Linh không sai, bên ngoài chính là cảnh sát, chỉ cần Vũ Vi đi ra biệt thự, cảnh sát sẽ dẫn Vũ Vi đi.

Mắt Tề Mỹ Linh nhíu lại, cười đắc ý, nụ cười đắc ý kia làm vết bầm tím trên mặt cô lan ra cực kỳ bắt mắt. Cô nhướn chân mày nhìn Vũ Vi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đồng Vũ Vi, cô nhất định phải chết!”. Chỉ cần vào trong tù, thì cô sẽ có biện pháp để cho Đồng Vũ Vi chết ở bên trong.

Vũ Vi nhưng lại mỉm cười nhìn Tề Mỹ Linh, nhẹ giọng nói, “Tề Mỹ Linh, chớ đắc ý quá sớm”.

Trên mặt Đồng Vũ Vi treo nụ cười đẹp mắt, nhưng là không biết tại sao, Tề Mỹ Linh lại cảm giác được nụ cười của Đồng Vũ Vi xen lẫn vẻ âm ngoan, cảm giác âm ngoan đó làm Tề Mỹ Linh không khống chế rùng mình một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio