Trong phòng trang trí xa hoa, khuôn mặt Đường lão gia căng cứng, già nua nhưng không suy yếu, hai mắt tụ lại tàn khốc, chống long đầu trượng, gân xanh nổi trên mu bàn tay, giận khôn kể, “Đường Húc Nghiêu! Mày là đứa cháu vô dụng! Tối nay là trường hợp nào, chính thương hai giới các vị đại lão đều tham dự tiệc mừng thọ, mày cố tình không đến! Ký giả khắp nơi đều chờ xem cuộc vui! Tao sống cả đời nhưng chưa bao giờ mất thể diện như hôm nay! Nếu không có Thần Dật chống đỡ, mày nói xem tao phải đặt mặt mũi vào đâu?”
Đường Húc Nghiêu không nhịn được cười, không sai, anh không có mặt ở tiệc mừng thọ, nhưng bởi vì Thần Dật cứu giúp một lần mà địa vị của anh ta đã nâng cao hơn, thế cũng quá rồi, hai năm trước không biết ai đã ra lệnh bắt bác phải đem Thần Dật ra nước ngoài, còn nói không cho phép anh ta bước vào biên giới một bước.
Anh không phải ghen tỵ Thần Dật sắp cướp đi vị trí tổng giám đốc của mình, người khác bon chen để có được vị trí kia, nhưng anh lại cảm thấy muốn hay không cũng không có được sự thừa nhận của mọi người, bởi vì anh có làm tốt, cũng vĩnh viễn bị coi là “Ngồi mát ăn bát vàng”, thân phận Đường thiếu gia, là xác định, nhưng cũng là một gánh nặng.
Không làm tổng giám đốc Đường Thịnh cũng không có gì, chỉ là tình huống hôm nay, anh và Thần Dật thật châm biếm, bọn họ ai thắng ai thua cũng chỉ là quân cờ bị người ta định đoạt mà thôi!
Hào môn thế gia, đều là dối trá!
Đột nhiên, Đường Húc Nghiêu cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
“Ông nội, ông muốn làm sao thì làm vậy đi, cháu sẽ sớm hoàn thành công việc, ngày mai cháu sẽ phái người đem dấu ấn của tổng giám đốc tới đây.”
Nói xong, anh xoay người muốn đi, không chút lưu luyến nào.
“Đường Húc Nghiêu, mày rời khỏi cái cửa này, cũng đừng nghĩ quay đầu lại, Đường gia ít đi một ai cũng không sao cả, Đường Húc Đông không ngoại lệ, mày cũng không ngoại lệ!” Đường lão gia tuyên bố cảnh cáo rõ ràng cuối cùng.
Sống lưng thẳng tắp chợt run lên, sâu trong nội tâm một dây thần kinh yếu ớt đã bị kích động.
Đường Húc Đông là anh cùng cha khác mẹ với anh, chân chính là cháu trai trưởng của Đường gia, vì một tình yêu nực cười mà vứt bỏ tất cả quyền lợi vốn có ở Đường gia, anh đã từng không hiểu được, cho nên sau khi anh trai rời đi, anh liền tự nói với bản thân, không được ngu ngốc như anh trai, không nên làm chuyện trái với thân phận, muốn hưởng thụ hào quang của Đường gia, muốn hưởng thụ đặc quyền và vinh dự của Đường thiếu gia, đồng thời cũng muốn gánh vác trách nhiệm của thiếu chủ Đường gia.
Năm đó, anh chỉ mới mười sáu tuổi, đã vứt bỏ tất cả những thứ mình yêu thích, ném toàn bộ đồ chơi trong phòng, để lại tất cả xe cộ trong gara, một thân một mình mà đi đến châu Âu xa xôi.
Vatican là một tổ chức tài chính quốc tế lớn, nó luôn lưu tâm tới lợi nhuận lớn, cùng một số quốc gia bỏ ra những khoản đầu tư kếch xù vào hàng loạt các bất động sản , có danh xưng là “Đế quốc tài chính quốc tế”. Theo suy đoán của báo chí phương Tây: ở Bắc Mỹ, Vatican cùng một quốc gia Tây Âu đầu tư gần mấy chục tỷ đô la, số vàng mà nó dự trữ đã vượt quá triệu đô la. Tập đoàn tài chính Morgan của Mỹ là đại diện đứng đầu cho tài sản của Vatican. Tài sản của Vatican vốn không công bố, được ngân hàng bảo mật rất kĩ.
Mà người ngoài càng không biết, Viện Thần học cũng chỉ là ngụy trang, bảy năm trong quá khứ, anh không phải là đọc kinh Thánh, mà là tiếp nhận giáo dục tinh anh, học cách ứng đối với thương trường gió nổi mây bay, học cách đối mặt với truyền thông điên cuồng công kích , học tập tất cả các đức tính của một Đường thiếu gia, ngang ngược, cường thế, thậm chí là phong lưu, hoa tâm, còn cả vì mục đích không từ bỏ thủ đoạn nào.
Hiện tại, nào có ý nghĩa gì đây?
Anh chợt hâm mộ anh trai, có thể tìm được một người con gái, dắt tay cô ấy, cùng sóng vai nhau cả một đời.
Mà anh, sẽ có may mắn như vậy sao?
Quay đầu, nhìn về phía Hạ Hải Dụ, Đường Húc Nghiêu bỗng cười lên, nắm chặt tay cô, Hạ Hải Dụ, bất kể là cô có nguyện ý hay không, anh đã chấm cô.