"Cái gì?"
Lúc Hạ Hải Dụ kinh ngạc, Đường Húc Nghiêu đã cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô.
"Đừng" Hạ Hải Dụ trợn tròn hai mắt, không dám tin, anh ta đang làm gì, hôn mình?
"Không được!" Lấy hơi, thay đổi tốc độ, tiếng kháng nghị của Hạ Hải Dụ bị Đường Húc Nghiêu ngăn lại.
Môi của anh lần nữa mạnh mẽ rơi xuống, thừa dịp cô nói chuyện đem đầu lưỡi tiến nhanh mà vào, ngang ngược chiếm cứ trong môi mềm mại của cô .
Trời ạ, anh muốn làm thế này, đã lâu rồi!
Từ Trung Quốc đến châu Úc, rồi đến Mĩ, những ngày cách xa nhau, mỗi một ngày anh hầu như đều muốn cô, cứ như vậy suy nghĩ ôm cô, cứ như vậy suy nghĩ hôn cô!
ngày tưởng niệm, toàn bộ trút xuống nụ hôn này.
Đầu Hạ Hải Dụ ông ông, cự tuyệt, phản kháng, giãy giụa. . . . . . Nhưng mỗi lần đều thất bại, mỗi lần đều đưa hơi thở của anh hít vào sâu hơn.
Trằn trọc cọ sát lẫn nhau, hết sức triền miên, cho đến khi cả hai không còn thở nổi.
"Hạ Hải Dụ, những ngày qua, em có nhớ anh không?" anh ngang ngược chất vấn, hơi thở nóng rực phả trên cổ cô.
"Không có!"
"Nói dối đầu lưỡi của em sẽ bị mèo ăn hết!" lời nói tràn đầy bất mãn.
"Tôi không nói dối! Đầu lưỡi của tôi vẫn còn!" cô hướng anh làm mặt quỷ, đầu lưỡi dí dỏm lè ra.
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu nóng lên, gầm nhẹ lại hôn cô, cô gái này, thiếu dạy dỗ, hơn nữa khiến anh muốn ngừng mà không được!
Hạ Hải Dụ một hồi hôn mê.
Anh ta tại sao lại hôn cô?
Quá ghê tởm!
Đường Húc Nghiêu, con cọp không phát uy, anh lấy tôi làm HelloKitty à!
"Tên xấu xa, tôi cắn chết anh!" cô khẽ cắn, môi lưỡi của anh lập tức có mùi máu tanh.
Anh dừng lại, trong hai tròng mắt thâm thúy lóe ra tia sáng kỳ dị, mà hình ảnh nhỏ nhắn của cô trở thành tiêu điểm trong hai đạo ánh sáng đó.
Á. . . . . . nhìn cô làm gì?
Đáy lòng Hạ Hải Dụ hoảng sợ, ngượng ngùng quát, "Là anh làm loạn trước, tôi mới tự vệ đấy! Là anh sai! Tôi không sai!"
Nói xong, cô xoay người chạy trốn.
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu vẫn đuổi theo cô tới cửa, nhìn bộ dáng trẻ con của cô, giống như là con mèo nhỏ bị chủ nhân cầm len vo tròn trêu chọc, bị đùa tức giận, liền vung móng vuốt nhỏ, mặt mũi nghiêm túc gào thét. . . . . . A, đáng yêu quá!
Làm anh chỉ muốn tiến thêm một bước nữa.
◎◎◎
Trong phòng làm việc, máy in phát ra tiếng kêu “ì ì”.
Hạ Hải Dụ đem danh sách học sinh in ra, người thiếu niên, người trưởng thành, tổng cộng có hơn bốn mươi người.
% những học sinh này đều là người ngoại quốc, dĩ nhiên tên cũng rất dài, chỉ có ngoại lệ là Đường Húc Nghiêu.
Nhìn tên của anh ta, mặt Hạ Hải Dụ lại nhịn không được nóng lên buổi sáng bị anh hôn, hơn nữa còn là hôn lưỡi a a a, ghê tởm!
Điện thoại di động trong túi chấn động vang lên, lấy ra, nhìn thấy ba chữ "Tên xấu xa" hiện lên không ngừng.
Nhíu nhíu mày, cô có chút không muốn nhận.
Nhưng nó lại tựa hồ đối nghịch cùng bản thân, vẫn vang không dứt.
Chần chờ một chút, mới nhấn nút trả lời.
"Hạ Hải Dụ.." Thanh âm của anh hình như cố ý giảm thấp xuống, từ tính càng thêm bức người.
Hạ Hải Dụ không khỏi phát sốt trên mặt, "Ừ" một tiếng sau đó là trầm mặc.
"Em ở đó làm gì?" vấn đề anh ta hỏi thật sự có đủ nhàm chán.
Hạ Hải Dụ lại có điểm không trả lời không, cô không làm cái gì, đang ngẩn người, đang suy nghĩ nụ hôn ban sáng kia.
Tai hơi nóng.
Đầu kia điện thoại cũng dừng lại một lát, qua hơn một phút đồng hồ anh cũng không nói.
Trong phòng làm việc có đồng nghiệp khác đi vào, Hạ Hải Dụ liền vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng không tới năm giây sau, anh lại gọi lại, điện thoại di động kêu lên như đòi mạng.
Có lầm hay không, lúc trước gọi không nói lời nào, cúp lại gọi?
"Này!" giọng điệu cô rất giống trước đây.
Trong loa truyền đến tiếng mê người của Đường Húc Nghiêu, còn mang theo vài phần hài hước, "Thế nào? Tức giận à?"
"Không có!" Hạ Hải Dụ cực kỳ tức giận nói.
Tức cái gì à? Tức giận ai?
Anh sao? Tức giận loại người như anh ta là uổng phí hơi sức!
Tức chính mình? Vô dụng!
"Không có tức giận mà giọng điệu lại như vậy, em rõ ràng là tức giận, vì sao?" Anh tiếp tục truy vấn, nhất quyết không tha.
"Tôi không tức giận!"
"Em có!"
"Tôi nói không có!"
"Nhưng anh cảm thấy được em có!"
. . . . . .
Hạ Hải Dụ sắp hộc máu, anh ta rảnh rỗi đến mức, gọi điện thoại cùng cô cãi lại vấn đề có hay không ?
"Đường Húc Nghiêu, anh ăn no rỗi việc à, không có chuyện tôi muốn cúp điện thoại!"
"Không cho phép! Anh còn chưa nói xong !"
Cô hít một hơi thật sâu, vô cùng phẫn nộ hỏi, “Chuyện gì?"
"Buổi tối không cần nấu cơm, anh có hẹn." Anh cố ý báo cho cô biết.
"Đã biết!"
◎◎◎
"Hải Dụ, tan làm, cùng đi đi!" Đồng nghiệp trong phòng làm việc xoay đầu lại nói chuyện.
"Được." Hạ Hải Dụ để công việc xuống, cùng đồng nghiệp nói chuyện với nhau.
"Ngày mai sẽ là ngày lễ tình nhân /, thật mong đợi!"
"Hàng năm thời điểm lễ tình nhân cũng sẽ có đàn ông tới học viện trước mặt mọi người hướng người con gái mình yêu thổ lộ, không biết được năm nay như thế nào?"
"Khẳng định cũng sẽ có nha! Còn có trước mặt mọi người cầu hôn nữa cơ!"
Hạ Hải Dụ nao nao, thì ra ngày mai là lễ tình nhân, không trách được Đường Húc Nghiêu nói sẽ có hẹn! Đại sắc lang! Không biết lại gieo họa vào thiếu nữ đàng hoàng nào!
Cuối hành lang, một đám người tụ tập, giáo viên cùng học sinh đều có.
"Oa, người đàn ông kia rất đẹp trai!"
"Đúng vậy, vừa cao lớn vừa đẹp trai, hơn nữa còn lãng mạn! Thấy không, trong tay anh ta cầm cái hộp nhung tơ đỏ, tôi đoán nhất định là nhẫn cầu hôn!"
"Anh ta đã đứng ở nơi đó đợi nhiều giờ, hãy chấp nhận đi!"
"Không biết anh ta là tới đây chờ ai, người con gái nào may mắn như vậy đây? "
"Thật hâm mộ!"
Tiếng nghị luận bát quái không ngừng truyền vào trong tai.
Hạ Hải Dụ đi qua đám người hai bên trái phải, theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía trước.