Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Bilundethuong

Như đã đoán trước được sự việc, Quý vân tranh từ đâu xuât hiện trước mặt anh, anh rất nhanh đánh giá nàng một cái, quần áo màu trắng điểm những bông hoa màu đen nổi bật, cộng thêm dáng vẻ vừa vặn bó sát cơ thể, đôi chân thon dài trắng như tuyết đi một đôi xăng đan, thoạt nhìn rất hưu nhàn, tao nhã mà thoải mái.

Lần đầu tiên gặp nàng anh đã có một dự cảm đặc biệt, anh cảm tháy trên người nàng có một loại khí chất khác hẳn những nữ phục vụ bình thường, quả nhiên, cô bé này không chỉ là sinh viên quản lý của trường đại học danh tiếng ở Mỹ, nàng thậm chí còn là Đài loan pha phú nổi danh, tuy nhỏ mà đẹp, từ con gái độc nhất của ông chủ Cát dã – Quý phong, nàng không ngần ngại mà chịu làm một nhân viên phục vụ để học hỏi cách quản lý.

Ham học hỏi, ý chí cầu tiến, từ một thiên kim tiểu thư được nuông chiều làm một con người bình thường, trên người nàng tuy rằng từ đầu đến chân đều phát ra một loại khí chất cao ngạo, tuyệt đối không giống như dáng vẻ của những thục nữ yểu điệu mà kệch cỡm.

Anh kì thật có chút thất vọng, bởi vì xuất thân của nàng không đủ bình thường?

Quý vân tranh khoanh tay trước ngực, cắn răng nhìn nam nhân không một chút kiêng nể. Đôi mắt đen kia như mực lại mang một ý cười xem dáng vẻ tức giận của nàng, nàng thậm chí còn có cảm giác bị ánh mắt của anh xuyên thấu một cách trần trụi thân thể của nàng, làm cho cả người nàng không tự nhiên được mà run run.

“Có chuyện gì sao?” Như là thưởng thức đủ, đánh giá đủ, Lôi lạc mới ôn nhu mở miệng hỏi.

“Anh chẳng lẽ không biết tôi đến đây có mục đích gì sao?”

Lôi lạc nở nụ cười.

“Là cô gái chanh chua chửi đổng đến khởi binh hỏi tội? Lại là một cô gái cúi đầu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Thế nào là một người? nói thực ra, tôi thật không thể phân biệt.”

Nàng hừ lạnh.

“Anh không phải luôn tự cho mình là đúng, luôn mang một bộ dáng độc tôn sao? Tôi nghĩ rằng anh còn muốn nắm giữ cả thiên hạ, ngay cả thầy bói đều không cần phải đoán.”

“Cho nên, em nhận thua?” Ánh mắt mang ý cười, lời nói trong lúc đó lại tràn ngập ý tứ khiêu khích.

“Thì sao? Anh thất vọng về tôi rồi à?”

“Có chút chút!”

Nghe anh nói như vậy, Quý vân tranh lại cảm thấy có chút mất mát, loại cảm xúc này, thật là kì lạ quá.

“Vậy buông tay đi” Nàng tuyệt đối khẳng định là ước gì anh làm như vậy. Mới vừa rồi hiện lên một chút mất mát, tuyệt đối là cảm giác sai lầm.

“Không bao giờ”

“Tại sao? Tôi tuyệt đối không phải là một nữ nhân tốt để chơi đùa, anh rất nhanh sẽ cảm thấy tôi rất phiền phức, trên thực tế, tôi căn bản là không hiểu anh rốt cục coi trọng điểm nào ở tôi? Vì sao cứ ngoan cố như vậy? Nhà hàng Cát da là ước mơ của ba mẹ tôi, nó có một ý nghĩa mà người như anh có thể hiểu! Xin anh đừng như vậy được không? Đừng làm tổn thương ba tôi như vậy–”

“Vậy thì ngoan ngoãn gả cho anh đi” Lôi lạc điềm đãm đánh gãy lời của nàng, đứng dậy, hướng nàng đi đến, vươn đôi tay dài ra đem nàng kéo vào trong lòng, một tay nâng cằm nàng lên, làm cho đầu nàng không thể không ngẩng lên nhìn anh.

“Lôi lạc anh một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên, đừng lãng phí thời gian thuyết phục anh, em bây giờ nên xác định rằng, đối với cuộc hôn này em là người có lợi nhất, vì thế không nên nghĩ cách từ chối, hiểu không? Nha đầu ngốc!”

“Chẳng có lẽ lại như vậy sao?”Quý Vân Tranh kiên nghị nhìn thằng vào đôi mắt đen trên khuôn mặt anh, nàng nên hận anh, nàng nên ghét anh, nàng lại cảm giác bản thân mình đang khát vọng hơi ấm của thân thể kia, lắng nghe nam nhân này cường hữu mà tim đập mạnh…đúng là gặp phải quỷ rồi!

“tôi sẽ không yêu anh, như vậy được sao?” nàng và anh vốn dĩ không phải vì yêu nhau mà kết hôn, như vậy căn bản nàng không mong muốn cuộc hôn nhân này, lời nói của nàng quả thật có lý.

Nghe vậy, Lôi lạc vẻ mặt rùng mình, mắt nhíu lại, mím môi hỏi: “Trong lòng em đã có người khác rồi?”

Không biết làm sao, vấn đề này làm cho anh có điểm hụt hẫng.

Theo những tư liệu anh điều tra được, nàng chưa có bạn trai, cũng không có vị hôn phu, nhưng anh còn chưa nghĩ đến trong lòng nàng đã có người nào hay chưa?

“Tôi…” không biết là nên nói có hay không đối với tình hình hiện tại bây giờ như thế nào có lợi cho nàng?

“Không được nói dối!” Anh bắt buộc nàng, thế nào cũng phải nhìn thẳng vào mắt của anh mà nói.

“Tôi đương nhiên là có thích một người” Nàng ở trong lòng anh run run nói, cho dù chột dạ, cung kiên trì nhìn thẳng mắt anh trả lời.

Nàng đương nhiên là có thích một người. Chẳng qua là thầm mến trong lòng, xa xa nhìn đối phương, ngay cả tên tuổi của người đó cũng không biết. Lúc ấy nàng đang học đại học, nam nhân kia là nghiên cứu sinh ở trường, nàng thường nhìn chộm hắn ở xa, nên không biết được hắn thuộc khoa lớp nào.

Như vậy…cũng coi là có người trong lòng đi?

“Ai? Tên? Đang làm gì?”

Hả? quý vân tranh sửng sốt.

“Tôi không biết rõ lắm…”

“Thế chắc là không có.” Lôi lạc chắc nịch khẳng định, vừa nghe nàng nói như vậy, liền trong lòng có một cảm giác hờn giận.

“Anh…” Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn anh.

“Tôi không hiểu vì sao anh đem chuyện hôn nhân ra làm trò! Chọn một cô gái không yêu thương gì làm vợ, đối với anh mà nói có điểm gì vui? Chẳng lẽ anh muốn quan hệ vợ chồng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng? Anh vốn dĩ tài sản khổng lồ, bộ không muốn sống với người mà mình yêu thương sao? Người như anh thật làm cho người ta buồn cười cùng thương hại…ngô…”

Lời nói còn chưa dứt miệng đã bị hai phiến môi tức giận chặn lại.

Chính là nàng lắm mồm chọc giận anh, giờ phút này Lôi lạc như sư tử phát cuồng, cắn cắn con mồi, vô tình làm bị thương con mồi. (ý là cắn môi của nàng ấy)

Đôi môi mềm mại, yếu ớt của nàng bị anh cắn một cách thật đáng thương, tay theo bản năng chống cự yếu ớt làm cho cổ tay thiếu chút nữa bị anh cậy mạnh bóp nát, nàng đau đớn nhẫn nhịn, anh không hề phát hiện càng ra sức hôn nàng mạnh mẽ hơn…anh hôn môi của nàng, hôn trên đôi môi mằn mặn, trong lòng dấy lên một chút kích động nhưng lại nhìn thấy đôi mắt có chút cam chịu của nàng, trong phút chốc, động tình càng sâu, nhưng lại từ trong lòng dấy lên một chút yêu thương….anh, rốt cục là bị làm sao vậy?

Khi nào thì bắt đầu anh trở nên không khống chế được bản thân như vậy?

Chỉ vì một lời nói của nữ nhân làm cho tức giận, hôn nàng để trừng phạt nhưng tại sao lại ôm nàng? Thậm chí còn tham luyến va chạm da thịt, nàng yêu kiều động lòng người, lại có chút không phục tùng.

Cảm xúc này thật là không nên có ở Lôi lạc! đã vốn được huấn luyện cách tự khống chế cảm xúc bản thân, không nên bởi vì một nữ nhân mà sụp đổ! Không nên!

Đáng chết! Lôi lạc âm trầm rủa thầm một tiếng!

Đứng dậy, anh đi đến quầy rượu (quầy rượu trong phòng ý) vì bản thân muốn một chút rượu, không nhâm nhi rượu một cách thoải mái nhàn nhạ mà lập tức uống một hơi hết ly rượu.

Cảm giác nồng nóng của chất cồn trong vòm họng thoáng chốc làm cho cả người nóng lên.

Quý vân tranh cuộn mình trên chiếc giường lớn cả nửa ngày không muốn dậy, đầu ngón tay run run cầm cổ áo, tay kéo tà váy xuống che đi đôi chân trắng tuyết.

Cửa phòng không khóa, đi ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy Lôi lạc đang ngồi ở quầy rượu.

Đúng vậy, nàng không nhìn lầm, nam nhân kia thực sự đang ngồi ở quầy rượu, uống hết ly này đến ly khác…chẳng lẽ nghĩ rằng rượu kia là bia hay sao mà uống như vậy?

Nàng nhìn bóng dáng anh, một chút gì đó động vào lòng, không biết cảm giác đó là sao, nhưng nàng thực sự cảm giác được nam nhân này ở sâu trong nội tâm có một phần rất sâu cô đơn cùng lẻ loi, không muốn bất kì một người nào thân cận với mình.

Vì sao vậy? một cái tên bá đạo vô lý thật đáng giận, tại sao lại làm cho nàng giờ phút này lại muốn vươn tay gắt gao ôm lấy anh?

Điên rồi! thật sự điên rồi! nàng cắn cắn môi dưới, quả thật không thể tưởng tượng được mình lại có cảm xúc ngu xuẩn như thế đối với anh! Anh là cái đồ nam nhân xấu! Là đồ xấu xa! Cho dù anh cô đơn đến chết, nàng cũng không nên thông cảm với anh! Dựa vào cái gì mà sau những gì anh đối xử vô lễ với nàng như vậy nàng lại còn phải vì anh mà tìm một lý do để thông cảm chứ?

Thật đáng buồn cười.

Quý vân tranh lẳng lặng nhìn anh nghĩ lại những lúc anh đùa cợt nàng, bỗng dưng, vẫn đang trong suy nghĩ chống đối lại thấy ánh mắt Lôi lạc đang hướng mình nhìn lóe lên tia sáng.

Tâm là hoảng hốt, tim đập không ngừng.

Rõ ràng là có mặc quần áo, bị anh nhìn như vậy, lại làm cho nàng hơn mười phần nghĩ tới, môi anh cùng bàn tay to lớn của anh lại làm chuyện xấu đối với nàng “Em không lẽ không biết sắp phát sinh chuyện gì?” Lôi lạc giật nhẹ môi, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhìn hình dáng của nàng, lúc này lại mang một chút tà nịnh cùng ngả ngớn, có được khả năng làm hồn xiêu phách lạc.

“Tôi biết, anh không phải không biết, cũng không phải là tin tưởng gì tôi, mà là…anh kì thực mong muốn tôi cũng muốn anh, đúng không?”

Nàng bị lời nói của hắn làm cho đỏ mặt, muốn phản bác lại, lại càng nói càng cuống.

Đôi mắt kia, bỏ qua đùa cợt nàng, nếu không phải nàng ngoan ngoãn để cho anh hôn, hôn đến hai người không chịu được, cũng không có chuyện ở trên giường làm kinh tâm động phách…đừng nghĩ, không thể còn muốn, có lẽ, đúng như lời anh nói, là nàng mong muốn anh như vậy đối với nàng…tuy rằng nàng không dám thừa nhận cái ý nghĩ đáng thẹn đang tồn tại trong đầu mình, nhưng nàng không thể tự lừa gạt chính bản thân mình, không đúng sao?

Nhìn ánh mắt ngả ngớn của anh, nàng lại có chút chột dạ!

“Biết không? bộ dạng em hiện tại, vẻ mặt này, làm cho người ta muốn cởi ngay quần áo của em, như là giã thú ngấu nghiến con mồi.”

Anh nói xong, phát hiện vẻ mặt đầu tiên của nàng là ngẩn ngơ, tiếp theo là chuyển hồng, một cỗ tức giận nổi lên trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn, vừa tức giận đến cực điểm lại không biết phải làm sao.

Nàng phải nói với anh cái gì? Cảm ơn sao? Tiếp tục liên lạc? anh thực sự hoàn toàn chọc giận nàng, cũng không phải sao? A, thú vị. Lôi lạc câu môi mỉm cười, ý cười lại ngày càng rõ, rồi thẳng đến tiếng cười lớn, cười đến nỗi bả vai không tự chủ được mà run run.

“Đủ rồi, đừng có cười nữa?” đúng là gặp quỷ, nàng vừa rồi làm sao lại cảm thấy nam nhân này cô đơn lẻ loi, cần người ta yêu thương? Cái vẻ cao cao tại thượng, vẻ ngoài thân sĩ tao nhã, trong lòng cũng là cái tính bá đạo xấu của nam nhân.

Quan trọng là…nàng thiếu chút nữa lại rung động?

Lồng ngực kia đôi tay kia khi ôm nàng, tuy rằng nàng muốn kháng cự, không phải là do cảm giác sợ hãi mà căn bản nàng không chán ghét việc anh ôm.

Chính là bởi thế, cho nên tức giận, chính mình lại có thể lạm tình như vậy, bị một nam nhân mình không biết chút gì ôm hôn như vậy, lại than lam không biết xấu hổ…thật sự tức giận! Tức vì nam nhân này làm sao có thể tự tung tự tác như vậy chạy thẳng vào trong lòng nàng?

Là bởi vì bộ dạng anh? Hình dáng hoàn mĩ? Hay là bởi vì hắn rất xấu? quý vân tranh phủ định than nhẹ, thật sự là càng nghĩ càng tức.

“Em lại đây, cô bé!”

“Không muốn”

“Mau tới đây”

“Tôi nói không muốn”

Lôi lạc ánh mắt khép lại, khóe mội gợn lên một chút cười đăm chiêu.

“Xem ra em thực sự nghĩ rằng anh sẽ làm gì em sao? Yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu, mau lại đây”

Nói xong Lôi lạc đứng dậy, muốn đi đến chỗ cô đang đứng, liền thấy nữ nhân kia kéo cao cổ áo khoác chân trần hướng anh đi tới, từng bước một lên tiếng hỏi anh “làm gì? Có chuyện gì thì nói mau!” nàng đứng ở trước mặt anh, cố ý lớn tiếng nói chuyện để che dấu nỗi ngại ngùng khi đối diện với anh.

Cứ như thế nhìn anh, mới phát hiện anh thật sự rất cao lớn, nàng mặc dù cao m nhưng đứng trước anh lại cảm thấy mình mảnh mai không thôi.

Lôi lạc trên cao nhìn xuống nữ nhân này, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tràn đầy sự ngượng ngùng, đôi mắt kia có thể nói trong giây phút này không hề có ý kiêu ngạo mà lại có chút gì đó ngây ngô làm mờ mắt anh, làm tâm anh chấn động, nếu không bởi vì anh có thể kiềm chế bản thân thì ngay lập tức đã muốn ôm nữ nhân kia tiến thẳng vào giường (anh zai này đen tối quá)

“…Rốt cuộc anh muốn cùng tôi nói chuyện gì?” nàng vẫn ngẩng đầu hỏi anh, nhưng nam nhân này vẫn chằm chằm nhìn nàng, nhìn thấy nàng ngay cả đầu ngón chân cũng co lại, anh còn không mở miệng là làm sao?

Nàng trừng mắt nhìn anh, lại bị đôi mắt kia làm cho càng xấu hổ, càng nhìn càng vô lực, càng nhìn càng không chịu nổi muốn chạy trốn…chân không cử động, nàng toàn thân còn muốn chạy khỏi đây. Một đôi tay lại ôm lấy thắt lưng nàng kéo lại, anh thuận thế ngồi lên ghế gần quầy rượu mặc nhiên bế nàng ngồi trên đùi mình.

“Chuyện anh còn chưa nói đâu”

“Vậy nói mau” Nàng cả thân mình không dám động đậy, cái tư thế thân mật như vậy khiến nàng cảm thấy hết sức bối rối cùng bất an.

“Xem bản hợp đồng này đi” Lôi lạc tiện tay lấy ở trên bàn một bộ hồ sơ đặt trước mặt nàng “Tuy rằng tôi không yêu em, em cũng không yêu tôi, nhưng anh cam đoan là hai thân thể chúng ta hết sức phù hợp, đều có thể thỏa mãn đối phương”

Anh thấy được nữ nhân trong lòng rùng mình một cái, chọc hắn không khỏi câu môi cười, nói tiếp!

“Về điểm này, tôi vừa mới xác nhận qua. Cho nên, bây giờ em nên xem qua bản hợp đồng, không hài lòng ở điểm nào nói cho tôi biết, nếu vừa lòng thì em kí tên vào luôn. Lễ đính hôn của chúng ta sẽ vào tháng sáu, tháng năm tổ chức lễ đính hôn ở Đài loan, rồi đến Nhật Bản kết hôn, cho nên đính hôn song chúng ta sẽ qua Nhật bản. Trước khi đính hôn, khi vẫn còn ở Đài loan, tôi tiện thể xử lí một số việc, mặt khác, từ hôm nay trở đi, anh sẽ phái vệ sĩ để bảo vệ an toàn của em /. Có thắc mắc gì không?”

Thắc mắc…vấn đề là “Tôi không có phải gả cho anh”

Lôi lạc nghe vậy cũng không thay đổi thái độ “Như vậy em vẫn tiếp tục muốn hủy hoại mơ ước của ba mẹ mình sao, hai tay dâng Cát dã cho người ta sao?”

Quý vân tranh cắn môi “ Anh có thể buông tha cho tôi, anh có thể lấy nhiều cô gái khác, có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh, vì sao cứ bắt buộc phải là tôi?”

Nghe vậy, Lôi lạc từ sau nàng áp gần vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp tỏa vào vùng cổ mẫn cảm của nàng, anh nhẹ giọng nói “Bởi vì trong đại hội tuyển thê tôi đã chọn em, còn truyền hình trực tiếp tại hiện trường, em quên rồi sao? Nếu cứ như vậy buông tay, chẳng nhẽ một Lôi đại chủ tịch này lại bị một nữ phục vụ từ chối sao? Em cho rằng tôi có thể để một chuyện như vậy xảy ra với mình sao?”

Hắn không thể thua, cũng không muốn thua.

Cho dù tất cả mọi chuyện đều bị gia tộc sắp đặt, nhưng riêng về chuyện hôn nhân của mình nhất định anh phải tự quyết định, đây là điều từ trước đến giờ anh đã thề với bản thân.

Huống chi…anh lại muốn cô gái này.

Chuyện này rõ ràng đã sáng tỏ như vậy, tuy nhiên anh lại tuyệt đối không muốn thừa nhận.

Quý vân tranh bỗng dưng quay đầu lại: “những việc này tất cả bởi vì thể diện?”

Lôi lạc cười nhẹ, thuận tiện dùng bàn tay xoa xoa lên khuôn mặt mềm mại, những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chậm chạp xoa đôi má nàng “Vậy thì sao? Em thất vọng?”

“Tất nhiên không phải!” Nàng tay chải chải tóc, che đi khuôn mặt nóng bừng.

“Vậy là được rồi, tất cả những tổn thương, khổ sở từ trước đến giờ sẽ không xảy ra. Tôi tuyệt đối sẽ làm cho em hạnh phúc…”

Anh, thực sự có thể làm cho nàng hạnh phúc sao?

Nàng không biết

Nàng chỉ biết là, khi anh ôn nhu nói bên tai nàng như vậy “tôi tuyệt đối sẽ làm cho em hạnh phúc” lúc đó nàng đã muốn cảm giác được hạnh phúc.

Có lẽ, hết thảy cũng không tồi tệ như vậy…đúng không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio