"Bây giờ làm sao đây? Anh Đạt hình như không còn ở bên ngoài. Điện thoại...điện thoại.", Thục Nghi đang lo sợ, lẩm bẩm một mình rồi nhớ đến chiếc điện thoại.
Thục Nghi chạy đến bàn làm việc, cầm chiếc túi dốc ngược xuống. Hàng loạt món đồ trong túi từ từ rơi ra nhưng thứ mà có thể cứu cô bây giờ lại không thấy đâu. Lúc nãy...phải rồi lúc nãy đi gấp quá nên đã để quên ở nhà rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Thục Nghi thấy cô lúc này hoàn toàn bất lực trước hoàn cảnh, ban đêm như vậy thì ai có thể đến giúp cô chứ. Thục Nghi trốn vào một góc của căn phòng làm việc, thu hai đôi chân, rút người vào trong góc mà khóc. Rốt cuộc cô đã làm gì mà phải bị như vậy? Đặng Vũ, sao anh ta nói có tệp tài liệu nhưng trên thực tế là không có, anh ta chơi cô sao? Không, anh ta không phải là người như vậy, với lại cô không làm gì nên lỗi sao có thể được? Bất lực, bất lực là cảm giác của cô lúc này, cô không bao giờ đầu hàng với cuộc sống như vậy sau lần Ngọc Khanh động viên cô, nhưng giờ đây có lẽ lần này cô đã đầu hàng rồi.
Tại phòng làm việc tại nhà...
Thế Kiệt vẫn đang xem các bản báo cáo đầu tiên mà giám đốc chi nhánh bên Anh gửi về. Rất nhiều giấy tờ, anh đọc từ lúc về nhà đến giờ vẫn không xong, đã vậy còn phải tổng hợp. Anh là một thị trường lớn của Thượng Vũ, là một nguồn lợi lớn mà Đặng Vũ cố gắng mang về nên không thể lơ là, có sai sót được.
Cốc...cốc...
Dì Thanh một tay bê một khay bánh quy cùng một ly sữa, một tay mở cửa bước vào:
"Cậu ba."
"Dì Thanh.", Thế Kiệt dừng việc, đứng dậy đỡ khay từ tay dì Thanh.
"Tôi thấy trễ rồi mà cậu còn làm việc nên lấy một ít bánh quy cùng ly sữa mang lên cho cậu để cậu vừa làm vừa ăn cho đỡ mất sức ấy mà.", dì Thanh từ tốn.
"Con cảm ơn dì, thôi dì đi ngủ sớm đi cho khỏe. Con làm một chút nữa cũng sẽ đi nghỉ ngơi, dì đừng lo.", Thế Kiệt nở nụ cười nhẹ.
"Vâng."
Dì Thanh rời khỏi phòng thì Thế Kiệt tiếp tục công việc của mình. Một lúc sau thì hình như có vấn đề xảy ra. Hai hàng lông mày anh nheo lại, hai tay thì liên tục tìm kiếm cái gì đó. Hồi chiều mình nhớ là bỏ vào rồi mà nhưng giờ không thấy đâu cả, chết rồi tài liệu đó quan trọng đang cần gấp, chỉ một chút nữa là xong rồi mà...
Thế rồi Thế Kiệt với lấy chiếc áo khoác, mở phòng đi xuống lầu. Dưới phòng khách còn mở đèn vì dì Thanh vẫn còn đang dọn dẹp, định khóa cửa đi ngủ thì thấy Thế Kiệt đi xuống.
"Dì Thanh, con tới Thượng Vũ một chút, con để quên tài liệu quan trọng. Dì cứ đi ngủ trước, lát con về ngay."
Nói rồi Thế Kiệt cất bước đi về phía bãi đỗ xe, hình như nhớ ra gì đó thì anh quay lại nói với dì Thanh:
"À dì đừng nói với ông nội nhé, cháu đi nhanh lắm."
"Dạ tôi biết rồi cậu, cậu đi cẩn thận nhé."
Thế Kiệt lên xe, rồ ga đi. Khoảng phút sau, anh đã đến Thượng Vũ. Vì trời đã tối nên anh đậu xe trước sảnh tập đoàn luôn. Sau khi khóa xe anh đi vào bên trong.
"Cho tôi một cây đèn pin."
"A, chào Phó Tổng. Anh đến giờ này có việc gì ạ?", Đạt ngạc nhiên, chẳng lẽ Phó Tổng đã biết Thục Nghi bị nhốt?
"À tôi để quên một tệp tài liệu nên đến lấy, rất quan trọng. Đưa tôi một cây đèn pin."
Đạt thở phào, cứ nghĩ mình đã bị phát hiện nên đưa cây đèn pin cho Thế Kiệt. Nhận được đèn, anh nhanh chóng lên văn phòng. Sau một hồi tìm, Thế Kiệt cũng thấy được tệp tài liệu mà mình cần, anh đi ra ngoài và khóa cửa văn phòng lại. Khi chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng một cái gì đó rớt xuống sàn. Không phải trong văn phòng anh, hình như tiếng động đó phát ra ở lầu trên. Lầu trên? Phòng làm việc của anh hai mà, giờ này anh còn ở lại làm việc sao? Thế là Thế Kiệt quyết định đi lên lầu với ý định khuyên Đặng Vũ về nghỉ ngơi sớm, không nên làm quá sức.
Nhưng không ngờ khi Thế Kiệt lên lầu trên thì phòng làm việc không hề mở đèn, sao lại như thế được, không có người sao lại có tiếng một vật rớt? Thế Kiệt tiến đến gần hơn thì anh thấy một sáng xuyên từ tấm cửa kính bình thường được Đặng Vũ đóng kín mỗi khi làm việc. Bình thường ánh trăng không thể nào sáng như thế được. Thế Kiệt càng đi lại gần hơn, anh như nghe tiếng nấc của một người nào đó như đang khóc. Thế Kiệt đưa tay đập vào cửa, nói to:
"Có ai ở trong đó không?"
Thục Nghi ở bên trong còn đang lo sợ thì nghe thấy tiếng người ở bên ngoài, cô liền la lên:
"Cứu tôi với, cứu tôi."
"Thục Nghi, Thục Nghi phải không?", Thế Kiệt bất ngờ nghe được giọng nói của Thục Nghi phát ra từ căng phòng
"Phó Tổng, cứu tôi."
"Được cô đợi tôi, tôi đi lấy chìa khóa mở cho cô."
Nói rồi Thế Kiệt chạy nhanh xuống phòng bảo vệ:
"Cầm chìa khóa phòng Tổng giám đốc cho tôi, đi mau.", Thế Kiệt sốt ruột.
Còn Đạt phía sau thì hoảng hốt, Phó Tổng biết Thục Nghi ở trong đó rồi sao? Chết rồi, bây giờ làm sao đây?
Hai người chạy nhanh lên phòng của Đặng Vũ, vì hành động của Đạt quá chậm chạp nên Thế Kiệt giật luôn chiếc chìa khóa trong tay anh ta, vội mở cửa. Khi tiếng "cạch" vang lên, Thế Kiệt khẽ thở phào, anh chạy nhanh vào trong phòng. Khi Thục Nghi thấy Thế Kiệt từ ngoài phòng vào, cô vội chạy về phía anh, ôm chầm lấy anh, gương mặt ngập nước mắt. Thế Kiệt lúc này cũng ôm chặt lấy cô, cơ thể cô còn run, chắc chắn vẫn còn rất sợ, anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, an ủi:
"Đừng sợ, không sao nữa rồi."
"Thế Kiệt, tôi rất sợ, rất sợ. Cũng may mà anh xuất hiện.", Thục Nghi ôm lấy Thế Kiệt như ôm chặt một chiếc phao cứu sinh.
Thế Kiệt nghe Thục Nghi gọi tên anh, trái tim anh đập nhanh một nhịp, từ lúc biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách thân thiết như thế, anh càng đưa tay ôm chặt cô hơn nữa.
"Không sao, đừng khóc nữa, không phải tôi đến rồi sao?", một lúc sau hai người mới buông nhau ra, Thế Kiệt đưa tay lau nước mắt cho Thục Nghi, giọng nói đầy sự dịu dàng pha một chút yêu thương.
Thế Kiệt đưa tay ôm Thục Nghi vào lòng bước ra ngoài, trước khi đi anh thấy chỗ cô vừa ngồi đã rớt giá treo áo khoác, anh gọi Đạt đến đặt lại chỗ cũ, thì ra là rớt nó, rồi khi đi qua những thứ cô đánh rơi xuống sàn thì anh thấy một chiếc gương của cô được mở ra, chiếc gương ấy hấp thụ ánh sáng của mặt trăng rồi phản chiếu qua tấm cửa kính nên anh thấy rõ hơn hẳn. Cũng may là có chiếc gương này nếu không lúc anh lên không thấy mở đèn, anh đã định rời đi.
Thế Kiệt đưa Thục Nghi xuống đại sảnh ngồi một lát, anh gọi điện cho Ngọc Khanh vì dù sao bạn thân cũng sẽ dễ dàng an ủi hơn. Một lúc sau Thế Kiệt quay lại hỏi Đạt:
"Sao Thục Nghi bị nhốt mà anh không biết?"
"Tôi lúc đó đang đứng đợi Thục Nghi thì chợt nghe tiếng động gì đó thì tôi chạy xuống xem sao, sợ có chuyện gì xảy ra. Lúc tôi quay lại đứng ngay cầu thang bộ thì thấy đèn phòng đã tắt, tôi nghĩ cô ấy đã về nên quay lại vị trí.", Đạt xảo biện để không bị định tội.
Lúc Thế Kiệt còn ngồi bên cạnh an ủi Thục Nghi thì Ngọc Khanh đã chạy đến nơi, mặt cô đầy sự lo lắng, hốt hoảng:
"Thục Nghi, Thục Nghi..."
"Khanh ơi..."
"Cậu làm sao vậy? Mình lo chết đi được.", nhìn thấy Thục Nghi, Ngọc Khanh cũng muốn phát khóc, mắt cô đã rưng rưng.
"Mình không sao nữa, đừng khóc mà.", Thục Nghi đưa tay lên mặt của Ngọc Khanh.
"Cậu giờ này đến Thượng Vũ làm gì?"
"Đặng Vũ nhắn tin nói mình đến lấy tệp tài liệu cho anh ấy, không ngờ..."
"Lấy tệp tài liệu sao?", Thế Kiệt nghe thế liền lên tiếng.
"Phải anh ấy nhắn tin cho tôi đến văn phòng lấy tài liệu để quên nhưng tôi không thấy gì cả."
"Không thể nào."
"Không thể nào gì?", Ngọc Khanh nhìn Thế Kiệt.
"Đặng Vũ không bao giờ để quên tài liệu cả, nếu có quên đi nữa anh ấy cũng sẽ tự đến lấy vì cô biết mà, anh ấy không cho phép ai chạm vào tài liệu quan trọng. Hơn nữa anh ấy không nhắn tin, có việc gì cũng sẽ gọi thẳng."
"Đúng, lời anh nói rất có lý. Đó không giống như con người của anh ấy.", Thục Nghi khẳng định.
"Vậy ai đã nhắn tin cho cậu đến đây chứ?", Ngọc Khanh căng thẳng.
"Người muốn giăng bẫy hãm hại cô. Cô có làm lỗi với ai không?", Thế Kiệt nhìn sâu vào đôi mắt còn thất thần của Thục Nghi.
"Lisa Vy? Chắc chắn là cô ta.", Ngọc Khanh khẳng định.
"Không đâu, mình nghĩ cô ta không làm. Cô ta rất sợ Đặng Vũ, nếu để bại lộ, không phải quá mạo hiểm, cô ta sẽ mất tất cả, cô ta không ngu ngốc như vậy đâu.", Thục Nghi nói lên suy nghĩ.
Thế Kiệt nhìn trạng thái của Thục Nghi như vậy thì lo lắng:
"Về nhà nghỉ ngơi trước, chuyện đó tính sau được không? Mặt cô còn xanh lắm Thục Nghi."
"Phó Tổng nói đúng, đi thôi. Mình nói ba mẹ rồi, tối nay mình sẽ ngủ lại với cậu. Đi, mình đỡ cậu."
"Lên xe đi, tôi chở hai cô về."
"Thật cảm ơn anh rất nhiều, Phó Tổng", Thục Nghi lại gọi Thế Kiệt là Phó Tổng rồi.
"Cảm ơn anh đã cứu Nghi.", Ngọc Khanh cũng lên tiếng.
Cả ba cùng lên xe, chiếc xe lao thẳng về phía trước trong bóng tối thăm thẳm...