Mũi Thiên Tình cay cay vì uất ức. Cô biết anh sẽ nhục nhã mình, dù cô có nói gì thêm nữa, anh cũng sẽ không thay đổi cách nhìn về cô. Nếu đã như vậy, cần gì phải nhiều lời? Dứt khoát không nói nữa đóng lại rương hành lý, đứng dậy kéo hành lý đi về phía cửa.
Thấy mình bị cô quăng cho cục lơ, Thi Nam Sênh nổi khùng tiến lên một bước tóm lấy khuỷu tay cô, "Cảnh Thiên Tình, tôi cho phép cô đi chưa?"
"Rốt cuộc anh muốn sao hả?" Thiên Tình cũng nổi điên quát lên, “Tôi đã nói không cần anh đưa. Không phải anh cũng chẳng ưa gì tôi sao? Chúng ta cứ coi như không quen biết đi, mời anh tránh ra."
Ánh mắt Thi Nam Sênh rét lạnh, "Cho dù có là người xa lạ, cũng không phải do cô quyết định đâu!"
Thiên Tình cắn môi nhìn anh.
Ánh mắt anh sắc lạnh tựa như lưỡi kiếm sắc bén, "Cảnh Thiên Tình, kể từ giây phút cô rời khỏi đây, sau này cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận!"
Lời cảnh cáo của anh, khiến Thiên Tình không khỏi rùng mình. Đôi mắt ngấn nước nhìn anh trân trối, nhưng anh đã lạnh mặt bất ngờ đẩy cô ra.
Sau đó cầm theo văn kiện nghiêng người đi lướt qua cô. Khi va phải cánh tay cô anh chán ghét cau mày, giống như chạm phải một loại vi khuẩn rất ghê tởm vậy.
Thiên Tình đau đớn xót xa. Sau đó nghe tiếng cửa bị đóng sầm một cái thật mạnh.
Không lâu sau đó....
Nghe thấy tiếng bà Thi gọi với theo, "Con chờ một lát. Thiên Tình xuống ngay bây giờ!"
"Cô ta đến bằng cách nào thì bảo cô ta về bằng cách đó đi! Con đang gấp!" Giọng nói của anh chưa khi nào lạnh như lúc này, âm thanh cũng nhanh chóng biến mất khỏi căn biệt thự.
Thiên Tình vội chạy đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng của anh lên xe, sau đó phóng như bay. Khi bóng anh biến mất ngay tầm mắt thì hai mắt cô cũng mơ hồ đẫm lệ.
Cô biết....điều này cũng có nghĩa là, kể từ giây phút này, anh đã hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời cô rồi.
Trong khoảng thời gian vừa qua, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Mộng chỉ đẹp khi còn có anh. Còn hiện tại, mất anh thì giấc mộng cũng tan....
Vậy cũng tốt. Cô cần phải bắt đầu đối diện với cuộc sống hiện thực....
Thi Nam Sênh mang theo văn kiện đến công ty với bộ mặt hầm hầm, trên đó như viết rõ hàng chữ ‘muốn sống chớ lại gần’.
Các nhân viên đều bị bộ dáng này của ông chủ dọa cho xanh mặt, ai nấy đều ngồi thẳng người chuyên chú vùi đầu vào công việc, sợ bị ông chủ điểm danh. Mọi người đều biết, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc không được tốt.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu và thông cảm. Đứa bé đang yên đang lành lại đột ngột mất đi, tất nhiên nếu là ai cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu rồi.
Trần Lâm thấy anh xuất hiện, nhanh chóng đi vào, "Thi tổng, cô Bạch đến."
"Cô Bạch nào?" Thi Nam Sênh lạnh mặt hỏi, tâm trạng vẫn không khá lên được chút nào.
"Bạch Thiên Thiên." Trần Lâm thận trọng trả lời.
Anh ta tưởng rằng nếu Bạch Thiên Thiên xuất hiện, ít nhiều cũng có thể xoa dịu được tâm tình của tổng giám đốc một chút. Vì dù sao, Bạch Thiên Thiên cũng là người con gái mà anh yêu say đắm bấy lâu nay.
Nhưng nào ngờ, không nhắc tới Bạch Thiên Thiên thì thôi, vừa nhắc tới sắc mặt anh càng tệ hơn, "Bảo cô ta đi đi! Tôi không rãnh gặp cô ta!"
"Nhưng cô ấy đã đến rồi ạ, bây giờ đang đợi trong phòng nghỉ."
"Bảo cô ta đi!" Giọng anh càng kiên quyết hơn, hoàn toàn không có ý định đến phòng nghỉ gặp Bạch Thiên Thiên. Dứt lời đẩy cửa ra, cất bước đi vào phòng làm việc.
Bỏ mặt Trần Lâm đứng ngỡ ngàng ở đó. Xem ra, cả Bạch Thiên Thiên cũng không có hiệu lực nữa rồi.
.... .... ....
Thi Nam Sênh mở tập văn kiện ra, rồi ‘phạch’ một tiếng đóng tập văn kiện lại, cây bút chuẩn bị ký tên cũng bị anh vứt đi thật xa.
Trong đầu chỉ quanh quẩn mãi câu nói đó của Cảnh Thiên Tình. Cô dám nói mình đã biết bản thân thích hợp với kiểu đàn ông nào! Tức là nói, anh hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn của cô?
Cửa phòng làm việc lúc này bị người từ bên ngoài đẩy ra, "Đang giận ai vậy?" Người vừa đi vào chính là Bạch Thiên Thiên. Cô cười đi tới ngồi xổm xuống giúp anh nhặt lên cây bút.
"Vào cũng không gõ cửa. Trở thành ngôi sao lớn rồi nên đến cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng quên luôn sao?"
Bạch Thiên Thiên ngẩn ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, "A Sênh, đừng như vậy...." Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, hạ mình hạ giọng lên tiếng.
"Em đi đi, tôi không muốn cùng em xuất hiện trên trang đầu bản tin nữa, càng không muốn trở thành đối tượng lăng xê cho em."
“Em không có lợi dụng anh...anh hãy tin em. Anh cũng thấy báo viết rồi đó, em hoàn toàn không có nói gì bậy cả. Là do đám ký giả đó cố ý bẻ cong ý của em, mới lầm tưởng chúng ta muốn được ở bên nhau một lần nữa."
Thi Nam Sênh ngẩng đầu lên, quét ánh mắt sắc bén về phía cô, "Thiên Thiên, em nói không sai. Là bọn họ hiểu lầm, chúng ta vốn không thể nào ở bên nhau một lần nữa."
Có lẽ không ngờ anh lại nói chuyện trực tiếp như vậy, sắc mặt Bạch Thiên Thiên trở nên vô cùng khó coi. Vô thức siết chặt cây bút trong tay, bờ môi giật giật nói: "Chẳng lẽ, ngay cả bạn chúng ta cũng không thể sao?"
"Nếu như không có cú ngã đặc sắc trên sàn diễn hôm đó, tôi nghĩ, chúng ta vẫn còn có cơ hội làm bạn."
Cô ta nhìn Thi Nam Sênh trân trân.
Thi Nam Sênh đứng dậy, kề đôi mắt sắc bén lại gần cô, dường như đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô, "Em lăn lộn trong catwalk show bao nhiêu năm, huống chi ngày đó giày em mang cũng không cao, em còn là một ngôi sao lớn, sao có thể để mình bất cẩn ngã như vậy được? Tôi nghĩ, ngày đó em đột nhiên yêu cầu Mike thêm vào tiết mục em và Thiên Tình cùng lên sàn trình diễn, mục đích chính muốn hại Thiên Tình ngã cú đó!" Thi Nam Sênh nói xong, đáy mắt nổi lên vẻ âm u của sự nguy hiểm và độc ác, như muốn đem Bạch Thiên Thiên ra ăn tươi nuốt sống vậy, dọa cô sợ run cầm cập vô thức dịch chân lui về phía sau.
"Bạch Thiên Thiên, tôi không có đi tìm em, em hẳn nên mừng thầm. Đừng bẹo hình bẹo dạng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ càng khiến tôi nổi giận, khiến tôi chán ghét em thêm mà thôi! Tôi sợ mình sẽ không kiềm chế mà cung cấp hết những thông tin này cho tòa soạn biết đấy!" Anh càng nói, càng ép gần cô một bước.
Bạch Thiên Thiên cảm thấy hơi lạnh từ đâu bủa vây lấy mình, anh bước một bước, cô ta lui về phía sau một bước.
Anh vươn tay, cô sợ điếng hồn, còn tưởng rằng anh muốn bóp chết mình, nhưng anh chỉ lạnh mặt kéo cánh cửa ra, ban cho cô mấy chữ vô cùng lạnh lẽo, "Đừng bao giờ xuất hiện ở chỗ tôi nữa!"
.... .... ....
Cô kiên quyết phải quay về với cuộc sống của chính mình, dĩ nhiên cô cũng đã từ chối ý tốt của bà Thi.
Kiên quyết một mình xách theo hành lý rời khỏi nhà họ Thi.
Lần nữa đi ngang con đường quen thuộc, nhưng trong lòng chỉ mang nỗi buồn của sự ly biệt.
Cô cố gắng xốc lại tinh thần, cất bước đi về hướng trạm tàu điện ngầm. Không muốn để người đi đường nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của mình.
Đi đến một đoạn đường, có một bóng người đi lướt qua cô.
Cô không ngẩng đầu chỉ lầm lũi bước đi về phía trước. Nhưng người nọ đã bước quay ngược trở lại.
"Cảnh Thiên Tình?"
"Hả?" Cô hoài nghi giương mắt lên. Ơ? Người này nhìn hơi quen quen. Cô ngoảnh đầu lại nhìn kỹ lần nữa.
Đối phương có vẻ thất vọng rũ xuống vai, "Lẽ nào cô đã quên tôi rồi sao?"
"Ồ! Tôi nhớ ra rồi!" Cô thốt lên.
"Cuối cùng cũng nhớ ra rồi." Lăng Phong nhún nhún vai, "Còn tưởng là sau này không có cơ hội được gặp cô nữa, không ngờ lại may mắn gặp nhau ở trên đường."
Thiên Tình cười, "Trùng hợp thật."
Lăng Phong tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.
Thiên Tình bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên. Giơ tay sờ lên mặt hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"
"Không, không có." Lăng Phong lắc đầu cười nói, "Tôi chỉ muốn nói, cô rất xinh đẹp. Cũng là một khuôn mặt rất ăn ảnh."
"Ồh...." Thiên Tình nghe vậy mới để tay xuống.
Lăng Phong cho tay vào túi quần, liếc nhìn bụng cô nói, “Tôi có đọc tin tức nói về cô."
Sắc mặt Thiên Tình bỗng chốc tối đi.
"Thật ra, đây chính là lúc thích hợp để cô thử sức mình. Công ty chúng tôi gần đây vẫn luôn có nhiều hoạt động quay phim thử."