Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

chương 1: sự xuất hiện hoành tráng

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần gặp gỡ đầu tiên của Tiểu Bạch và Đại Thần...

~.~

Về lần đầu gặp gỡ của Tiểu Bạch và Đại Thần, chính là xảy ra khi mà một sai lầm tuyệt đẹp

đang được gấp rút sửa chữa.

Về chuyện này, một người không có mặt ở hiện trường nhưng lại đóng vai bà mối quan

trọng, chính là người dẫn chương trình tiền nhiệm phát biểu ý kiến: "Trong chuyện này, tôi

với tư cách là đồng nghiệp đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ. Tiếc là,

dư luận không hiểu cho tâm ý của tôi."

Về lời phát biểu này, giới truyền thông phỏng vấn biên đạo đã từng hợp tác với người dẫn

chương trình nói trên. Anh ta phát biểu thế này: "Làm người không thể quá vô sỉ, làm người

dẫn chương trình lại càng không thể, nếu không NCC sẽ biến thành CNN."

Đoạn đối thoại này gây ra một làn sóng phản hồi kịch liệt trên mạng. Các thành viên của diễn

đàn nổi tiếng hàng đầu "Trời Cao Biển Rộng" đã tổ chức một cuộc bình chọn cho người dẫn

chương trình tiền nhiệm. Cuộc bình chọn bao gồm ba lựa chọn ABC:

A: Người dẫn chương trình tiền nhiệm rất vô sỉ.B: Người dẫn chương trình tiền nhiệm vô sỉ hơn CNN.

C: Người dẫn chương trình tiền nhiệm không vô sỉ bằng CNN.

Bình chọn diễn ra trong một tuần lễ. Trong suốt một tuần, số phiếu bầu cho A và C vẫn

tương đương nhau, liên tục giằng co cho đến giây phút cuối cùng của thời hạn bỏ phiếu!

Cuối cùng, lựa chọn C với , phiếu đã mạnh mẽ giành chiến thắng trước lựa chọn A

với ,, phiếu.

Diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng" tổng kết cuộc bình chọn bằng câu khẩu hiệu "CNN vô địch".

Nãy giờ chỉ là một ngoại truyện ngắn trong câu chuyện về hai nhân vật nam chính, tiếp theo,

ta sẽ vào thẳng nội dung chính.

Chuyện kể rằng, hôm đó thời tiết thật đẹp, gió nhẹ nắng ấm, bầu trời trong xanh không một

gợn mây.

Từ khi "GO! GO! SU... SUPER STAR" phát sóng tới nay, tỉ suất theo dõi luôn đạt mức %

ngấp ngưỡng %. Tham dự tiết mục đều là các ngôi sao tên tuổi, các vị tai to mặt lớn trong

làng giải trí cũng góp mặt.

Người dẫn chương trình La Bội Giác và Thi Đại Minh nhờ đó phất lên như diều gặp gió, trở

thành người dẫn chương trình chính của đài truyền hình NCC, hai năm liên tiếp được khán

giả bình chọn "Người dẫn chương trình được yêu thích nhất".

Để có được ngày hôm nay, đạo diễn Trần Phi đã phải trải qua vô vàn trăm đắng ngàn cay.

Thi Đại Minh thì không cần phải nói, một người dẫn chương trình kỳ cựu như anh, bất cứ

tình huống nào cũng như một quyển bách khoa toàn thư, cứ nói ba câu sẽ có một câu để

đời, đối với kịch bản luôn xuất sắc vượt quá yêu cầu. Về phần La Bội Giác, tuy hơi lười

biếng, may mà đầu óc cũng không ngốc, tiếp thu kịch bản nhanh, ngoại hình cũng không tệ, khả năng thu hút khán giả rất tốt. Nếu cứ thế tiếp tục, chương trình có kéo dài ít nhất một

năm nữa cũng không thành vấn đề.

Bất quá câu nhận xét này, chỉ đúng đến ngày hôm nay.

Ngày hôm nay.

"La Bội Giác chết tiệt! Tôi sẽ giết anh..." Trần Phi khắp người tỏa ra luồng không khí như

bão tố cuồng phong càn quét đến từng gốc cây ngọn cỏ ở trường quay.

Người phụ trách ánh sáng thất kinh hồn vía ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đang run rẩy lay động.

Là cái thứ ba rồi.

"Đại Thần tới." Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở người đang giận dữ vò đầu bứt tóc mặt mày xám

xịt được gọi là biên đạo kia.

Sắc mặt Trần Phi ngay lập tức thay đổi, nụ cười đột nhiên rực rỡ như bó hoa hồng đang kỳ

nở rộ, hướng tới Nhan Túc Ngang đang ở giữa vòng vây của đám nhân viên tại phim

trường, ân cần nói: "Sao đến sớm thế?"

Nhan Túc Ngang nở nụ cười chuẩn mực nói: "Chỉ còn mười phút là mở màn."

Trần Phi nụ cười đông cứng lại: "Thời gian thấm thoát thoi đưa." Mẹ nó La Bội Giác! Mình

muốn giết hắn giết hắn giết chết hắn... trời ơi, là truyền hình trực tiếp đó, mình phải làm gì

bây giờ?

Vẻ mặt tươi cười của hắn lóe lên dưới ánh đèn, nước mắt ràn rụa đầy mặt.

"La Bội Giác còn chưa tới sao?" Đại Thần lướt mắt qua toàn phim trường.

"Việc này," Trần Phi nội tâm giằng xé dữ dội, "Anh ấy, anh ấy, anh ấy bị bệnh, rất nghiêm

trọng, liệt giường không dậy nổi."

Đại Thần ánh mắt quét nhanh nhìn lại, "Vậy à."Trần Phi ném lao phải theo lao.

"Thì ra anh ấy đi Thanh Đảo là để dưỡng bệnh."

Sét - đánh - giữa - trời - quang!

Trần Phi hai mắt mở to như cái chén: "Anh làm sao biết anh ấy đi Thanh Đảo?"

Đại Thần giơ giơ điện thoại di động: "Anh ấy nhắn tin nói cho tôi biết."

Trần Phi chui vào góc phòng ngồi khóc. Hắn vừa mới nói dối Đại Thần, hu hu hu, một sự

che đậy vô cùng đáng xấu hổ!

"La Bội Giác chết tiệt! Tôi muốn giết anh..."

Trợ lý xin lỗi Đại Thần nói: "Biên đạo đang bị lên cơn."

Đại Thần thông cảm gật gật đầu: "Bệnh này trông có vẻ khó chữa."

Thi Đại Minh vừa đọc kịch bản, vừa phân tâm nhìn qua bên này: "Biên đạo Trần, còn có bảy

phút thôi."

Trần Phi đứng lên, nhanh chóng lau nước mắt: "Người thay thế dự bị đâu?"

"Có ngay!"

Trợ lý mở cửa kéo theo một chiếc xe đẩy tiến vào: "Đều ở đây cả, chọn đi, giá rẻ nhảy lầu

luôn."

Mười mấy người xếp chung một chỗ, nhìn y hệt như cá chết bày trên quầy hàng ngoài chợ.

Nhìn cảnh tượng này, rất dễ hiểu lầm là chế độ chiếm hữu nô lệ vẫn còn tồn tại đến ngày

nay.

Ánh mắt Trần Phi quét qua: "Phụ nữ, OUT!"Trợ lý bất mãn: "Đây là phân biệt giới tính!"

Trần Phi chỉ về một phía: "Xem đi."

"Đại Thần, cơ bắp của anh thật rắn chắc nha."

"Đại Thần, kiểu tóc của anh thật đẹp."

"Đại Thần, môi anh gợi cảm quá."

"Đại Thần, nút áo của anh thắt thật hoang dại."

Bóng dáng của Đại Thần trong nháy mắt bị chôn vùi trong đám đông phụ nữ.

Trợ lý lau mồ hôi lạnh: "Không sao, nam có ba người. Người thứ nhất..."

Người thứ nhất bước ra.

Tóc dài trắng như tuyết, toàn thân vừa xanh vừa trắng như đồ sứ Thanh Hoa, trừ phi có cỗ

máy thời gian, còn không đây sẽ là một bộ xương đúng chuẩn.

Trần Phi chỉ vào Thi Đại Minh: "Ở đây đã có một ông bố, không cần thêm một ông nội đâu."

Thi Đại Minh giận dỗi cắn cắn kịch bản.

Trợ lý run giọng nói: "Số ."

Nếu như nói số đã là một bộ xương tiêu chuẩn, thì số chính xác là một bộ xương tiêu

chuẩn.

Trần Phi thông cảm: "Phẫu thuật thẩm mỹ thất bại thì phải đi kiện, tuyệt đối không cần chịu

đựng oan ức."

Trợ lý cố nén cười: "Số... ."

Trần Phi cảm thấy như có một vầng hào quang hiện ra trước mắt.Một cậu bé dễ thương với đôi mắt trong veo như nước, vẻ mặt ngây thơ đứng giữa phim

trường lộn xộn đầy những đạo cụ kỳ quái, tựa như một thiên sứ thuần khiết thoát trần.

"Đúng là người này!" Trần Phi vỗ tay. Là hạc giữa bầy gà nha! Hắn ước lượng chiều cao:

"Cậu cao bao nhiêu?"

Cậu bé ngẩng đầu lên, cặp mắt to đáng yêu khẽ chớp: "Một mét sáu mươi lăm."

"Được, cũng cao xấp xỉ La Bội Giác."

La Bội Giác trên máy bay âm thầm bất mãn: "Tôi cao một mét bảy mươi tám, là bảy mươi

tám đó."

Tách! Búng tay một cái, đám phụ nữ tự động tránh sang hai bên. Đại Thần mỉm cười nhìn

cậu bé: "Không tệ."

Bầu không khí bỗng nhiên như được bao phủ bởi một sắc màu hồng phấn, hoa đào tại phim

trường từng đóa từng đóa thi nhau nở rộ.

Thi Đại Minh nhìn trái nhìn phải, sau đó thầm thì nói: "Dù không muốn phá vỡ không khí,

nhưng tôi không thể không nói... Giờ mở màn chỉ còn có hai phút nữa."

"Cậu tên gì?" Trần Phi đẩy cậu tới trước máy quay.

"Tằng Bạch."

"À, Tiểu Bạch, trước đây cậu làm nghề gì?"

"Bán thịt heo."

Trần Phi sặc: "Cậu không phải tốt nghiệp một trường đại học nghệ thuật uy tín?"Tằng Bạch gật đầu nói: "Phải". Biên đạo nhẹ nhàng thở ra, sau khi tốt nghiệp đại học nghệ

thuật đi bán thịt heo để trải nghiệm cuộc sống... Cũng có khả năng đó. Tằng Bạch lại bổ

sung: "Không phải."

...

Đã không phải thì gật đầu làm cái quái gì! Thật là lãng phí nguồn cảm xúc của hắn mà.

Trần Phi vỗ vỗ trán.

Trợ lý đứng cạnh gấp rút nói: "Còn có mười giây nữa."

"... Chiếu quảng cáo!"

"Hả!" Thi Đại Minh ngây người.

Ý của biên đạo là cho quảng cáo vào ngay từ đầu sao?

Vì vậy, khán giả ngồi trước ti vi chờ xem chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" thấy

được cảnh tượng sau đây:

"Xin chào tất cả quý vị, tôi là người dẫn chương trình Thi Đại Minh." Hình ảnh tươi cười của

Thi Đại Minh còn chưa có xuất hiện toàn bộ, ti vi đã chuyển cảnh, trên màn hình hiện ra một

hang động tối đen khổng lồ, người chim lần lượt bay từ bên trong ra, cầm trong tay một bình

sữa, khí phách hiên ngang nói: "Nhờ có sữa Vô Tam, không còn sợ bóng tối!"

Trần Phi quăng xấp kịch bản đến trước mặt Tằng Bạch: "Cứ làm theo kịch bản, có vấn đề thì

nhìn tôi cười, không có vấn đề cũng nhìn tôi cười! Mọi chuyện khác cứ giao cho Đại Minh

được rồi." Thôi đành còn nước còn tát. Hắn thành kính ngẩng đầu nhìn trời cầu khẩn: "Xin

Phật tổ phù hộ... A men!"

Thời gian đang được đếm ngược.

Đại Thần ngồi trên ngai vàng lấp lánh.Thi Đại Minh chỉnh lại trang phục.

Chuyên viên trang điểm cố gắng trong tuyệt vọng đánh thêm chút phấn cho Tiểu Bạch.

"ACTION!"

Khán giả trước màn ảnh nhỏ cuối cùng cũng được giải thoát khỏi phần quảng cáo đột xuất

kia.

Thi Đại Minh lúc bấy giờ đang tươi cười tạo cảm giác vô cùng thân thiết.

"Ha ha La Bội Giác, anh trang điểm thế nào mà biến thành như vậy?" Thi Đại Minh quay ra

nhìn Tiểu Bạch đang ngồi bên cạnh cười đau khổ.

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn kịch bản, và rồi sau đó tiếng nói của chính nghĩa thốt lên: "Câu thoại

vừa rồi của anh không có trong kịch bản."

Bên trong Thi Đại Minh nước mắt chảy thành sông, nhưng ngoài mặt biểu hiện vẫn rất

chuyên nghiệp: "Đừng nói sang chuyện khác! Khán giả đang muốn biết chỉ cách một chủ

nhật không gặp, vì sao mà cậu lại mau lớn thế này."

Tiểu Bạch rụt cổ trước sự hung dữ của anh, ấp úng nói: "Cho dù có gặp mỗi chủ nhật, tôi

cũng lớn như vậy."

Thi Đại Minh nhìn cậu với ánh mắt khen ngợi. Không sợ sân khấu, tung hứng ăn ý, không tệ,

có tương lai. Hắn kích động nhảy lên, chỉ vào cậu nói: "Lẽ nào cậu không phải La Bội Giác?"

Rốt cuộc có thể dẫn dắt vào chủ đề rồi.

"Vâng, tôi là Tằng Bạch."

Thi Đại Minh chỉ vào mặt hắn, cười lớn nói: "Không cần thêm nữa, đã đủ vôi trắng trát tường

rồi." (Tằng: tăng thêm, Bạch: màu trắng ~ có thể hiểu là: tôi vừa thêm màu trắng)Tiểu Bạch khuôn mặt phủ một lớp phấn dày, mờ mịt nhìn vào tấm bảng thật to biên đạo

đang giơ lên, lẩm nhẩm đọc từng chữ một: "Phấn tốt hơn nắm tro tàn của anh."

...

Nhan Túc Ngang và Trần Phi cùng lúc nhìn tấm bảng ghi chữ: "Phấn tốt hơn lớp than đen

của anh" mà câm nín.

Thi Đại Minh quay sang máy quay: "Quý vị khán giả ngồi trước ti vi hiện giờ nhất định đang

tự hỏi vì sao ngồi bên cạnh tôi là Tằng Bạch mà không phải La Bội Giác, đó là bởi vì..." Hắn

kéo dài giọng, duy trì trong mười giây mà vẫn không thấy tiếp viện từ đồng đội, đành phải tự

mình tiếp tục: "... anh ta đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác rồi."

Rầm! Hắn ném kịch bản đi, tức giận đứng lên, đối diện với máy quay gào thét: "La Bội Giác

chết tiệt, anh có bản lĩnh thì đi luôn đừng về! Tự nhiên bỏ rơi tôi, tức chết mà, tôi có điểm

nào không tốt, có điểm nào thua kém anh ta!"

Hắn trút giận xong, quay đầu lại thấy Tiểu Bạch đang ngơ ngác nhìn hắn: "Vì sao lại mang

vẻ mặt như vậy?"

Tiểu Bạch đột nhiên đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ đầu hắn: "Đừng đau buồn."

Thi Đại Minh hóa đá.

Trần Phi bên trong tay chân vô cùng ngứa ngáy. Đây không phải là tiết mục biểu diễn cá

nhân, Đại Thần ở một bên ngồi hóng gió chắc! Hắn đang mong đợi tập này nhờ sức hút của

Đại Thần sẽ vượt qua tỉ suất %.

Thi Đại Minh vỗ tay: "Hôm nay xin chào mừng một vị khách quý, một siêu sao trong cả lĩnh

vực điện ảnh lẫn truyền hình, một minh tinh trong làng ca nhạc, một hoàng tử trong mộng

của các cô gái, một tình địch trời sinh với các chàng trai... NHAN - TÚC - NGANG."

Máy quay đột ngột chuyển hướng.Nhan Túc Ngang ngồi trên ngai vàng, một tay chống cằm, khóe miệng khẽ nhếch, như một

vị vua trên cao ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio