Các vị đại gia, đừng có ôm ấp quá nhiều hy vọng nha ╮ ( ╯ _ ╰) ╭
~.~
Phòng làm việc nhất thời chỉ còn lại hai người Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang.
Nhan Túc Ngang đau lòng vuốt ve vết đỏ trên mặt Tiểu Bạch, nhân tiện ăn vụng chút chút.
Tiểu Bạch nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ và kim phút đã bắt tay nhau tạo thành phương hướng hai giờ, không khỏi vội vã nói: "Tôi còn phải đi học nữa."
"Nhanh như vậy?" Hắn còn chưa có sờ đủ mà. Nhan Túc Ngang vẫn còn thòm thèm.
Tiểu Bạch nói: "Tiết học lúc hai giờ, tôi đã bị muộn rồi." Cậu nói xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Tuy rằng cực kỳ không muốn để Tiểu Bạch đi như vậy, nhưng đi học là chuyện quan trọng, hắn chẳng phải đã từng nói thế còn gì. Dù sao thì, tương lai vẫn còn dài. Nhan Túc Ngang tự an ủi chính mình như thế.
Tiểu Bạch đang định mở cửa, cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra.
Thoáng thấy khuôn mặt Tiểu Bạch sắp sửa bị thương tổn lần thứ hai, Nhan Túc Ngang nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, không chút hài lòng nhìn Cao Cần từ bên ngoài đang ló mặt vào: "Lái xe quên mang theo bánh xe hả? Hay là đầu thai quên mua bảo hiểm?"
Cao Cần không để đến lời châm chọc của hắn, nhìn Tiểu Bạch nói: "Nhà cậu có trang bị cửa chống trộm không?"
"Có." Tiểu Bạch gật đầu. Tuy là hàng second hand mua ở chợ trời, cũng không được chắc chắn lắm, nhưng Giả Chí Thanh nói ít ra cũng có tác dụng đe dọa. Cậu thoạt đầu cũng không hiểu rõ tác dụng đe dọa là có ý gì, bất quá vài ngày sau cậu cũng hiểu ra. Đại khái là bởi vì cửa chống trộm bị rỉ sét quá nhiều, bọn trộm dễ dàng cho rằng nhà này nghèo rớt mùng tơi, có cho tiền cũng không ai dám vào.
Cao Cần rất tự nhiên giơ tay, xòe bàn tay trước mặt cậu: "Chìa khóa nhà cậu."
Tiểu Bạch thành thật lấy chìa khóa nhà ra, giao tận tay hắn.
Cao Cần nhận lấy, lập tức quay đầu bước đi.
Nhan Túc Ngang đứng bên cạnh nhìn thấy thở dài: "Tiểu Bạch, chìa khóa nhà không thể tùy tiện đưa cho người khác."
"Nhưng mà anh Cao Cần không phải là người lạ."
"Cho dù là người quen, cậu cũng không thể đảm bảo người ta có phải là đồ bụng dạ khó lường hay không." Nhắc đến bốn chữ "bụng dạ khó lường", Nhan Túc Ngang đột nhiên có điểm chột dạ. Trong khoảnh khắc Cao Cần cầm lấy chìa khóa, trong lòng hắn cuồn cuộn một cảm xúc rõ ràng là ganh tỵ là cực kỳ ganh tỵ.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt: "Cao Cần đại ca nhiều tiền như vậy, tôi so với anh ấy, rõ ràng là anh ấy dễ gặp nguy hiểm hơn chứ."
"Nhưng mà anh ta không có đáng yêu." Nhan Túc Ngang hạ giọng lẩm bẩm.
"Trộm đồ mà cũng cần nhìn xem mục tiêu có đáng yêu hay không hả?" Tiểu Bạch khẽ ngẩng đầu, đôi môi đỏ hồng mọng nước.
Nhan Túc Ngang cảm thấy lang sói trong người hắn đang rục rịch sống dậy, tru lên gào thét muốn vồ lấy tiểu bạch thỏ một ngụm nuốt chửng. Có điều tiểu bạch thỏ vẫn chưa được chuẩn bị tâm lý thật tốt, bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất địa điểm tốt nhất, hắn chỉ có thể cố gắng nén lại dục hỏa đang thiêu đốt trong lòng, khàn giọng nói: "À, còn phải xem kẻ đó muốn trộm cái gì?" Hắn lúc này không thể không biết ơn tinh thần hy sinh cao cả của Phong Á Luân, đã tóm cổ tên sắc lang đứng đầu danh sách Cao Cần kéo xuống dưới chót.
Tiểu Bạch đưa tay vỗ vỗ gương mặt sợ hãi của hắn, quan tâm nói: "Mặt của anh rất đỏ."
"..."
Đó là chuyện đương nhiên, bên trong lửa lớn đang thiêu đốt hừng hực như vậy, nếu bên ngoài không bị hun nóng thì đúng là quái nhân. Hắn nhìn Tiểu Bạch đột nhiên trầm ngâm, trong lòng nhất thời nảy lên một hy vọng, cậu ấy cuối cùng từ trong ánh lửa kia đã nhận ra được tình cảm của hắn rồi?
Tiểu Bạch nghĩ ngợi một chút, hài lòng gật gật đầu: "Khí sắc của anh quả thật rất tốt nha."
...
Hắn bây giờ vừa khí vừa sắc, bất quá không thể nào xem là tốt được.
Nhan Túc Ngang xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Cậu không phải muốn đi học sao?"
"Đúng rồi." Tiểu Bạch lập tức phát huy bản sắc họ nhà thỏ, nhảy một cái ra khỏi cửa, đi được ba bước, cậu đột ngột dừng lại, quay đầu vẫy vẫy tay Nhan Túc Ngang "khí sắc rất tốt" kia: "Bye bye Đại Thần."
...
Còn nữa, hắn còn định bụng lúc nào đó phải đem cái tên "Nhan Túc Ngang" thay thế cho "Đại Thần" mới được.
"Túc Ngang", "Ngang"... đều tốt lắm.
Nhan Túc Ngang đột nhiên phát hiện ra thắng lợi cũng chưa hẳn đã nằm trong tầm mắt, tương lai cũng chưa phải đã nắm chắc trong tầm tay.
Cao Cần tới nhà Tiểu Bạch, lưu loát mở khóa cửa, động tác tự nhiên cứ như thể đây là nhà hắn vậy.
Cửa vừa mở ra, chợt nghe trong phòng tắm vọng ra một loạt tiếng động va chạm hỗn loạn cùng tiếng gào thét của Liên Giác Tu.
Bởi vì cửa đang đóng, cho nên âm thanh của anh ta nghe có vẻ hơi nghèn nghẹt.
"Cậu nằm xuống cho tôi. Không được phép nhúc nhích!"
"Chổng mông lên cho tôi."
"A! Cậu làm gì vậy, đau!"
...
Nếu như ba câu này là do hai người nói, Cao Cần còn có thể hiểu được, nhưng nếu như cùng phát ra từ miệng một người, chuyện này thật sự kỳ quái mà.
Cho nên hắn trực tiếp giật mạnh cánh cửa phòng tắm ra.
Bên trong bồn tắm –
Giả Chí Thanh cả người trần trụi, đang nằm úp sấp.
Người bị đặt bên dưới chính là Liên Giác Tu, áo sơ mi trên người hắn đều bị ướt hết, trở nên trong suốt dính sát vào người, chẳng thể che được cái gì. Một chân thò ra ngoài bồn tắm vẫn còn mặc quần nghiêm chỉnh, chỉ là được đối xử tốt hơn so với tình trạng của áo sơ mi mà thôi.
Giả Chí Thanh ôm lấy đầu hắn như ôm lấy gối nằm, miệng há ra như trẻ con ngủ ngon lành.
Bởi vậy tình cảnh trước mắt nếu dùng một câu để miêu tả thì chính là: thanh niên khỏa thân trong bồn tắm sàm sỡ thanh niên mặc đồ tây.
Liên Giác Tu quay đầu nhìn Cao Cần, sắc mặt bất chợt đỏ bừng lên: "Cậu nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy người tắm rửa sao?" Nước từ vòi sen bất thình lình phun vào mặt hắn, làm cho hắn muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.
Nếu không phải vì ngại Giả Chí Thanh hôi đến không thể chịu nổi, làm cho hắn hôi lây, ai lại đi chuốc lấy phiền phức giúp cậu ta tắm rửa trong này chứ.
Cao Cần thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: "Chưa bao giờ chứng kiến hai người đàn ông lớn như vậy lại chen chúc trong một cái bồn tắm mà tắm rửa."
"Cậu còn không tới giúp đỡ?" Liên Giác Tu giọng nói rít qua kẽ răng, nếu mà cậu ta không tới giúp, hắn lập tức bóp cổ Giả Chí Thanh cho xem.
Cao Cần cà lơ phất phơ đứng tựa cửa, ánh mắt hau háu dán lên cổ lên ngực: "Anh thật sự muốn tôi tới giúp đỡ?"
...
Fuck, đồ háo sắc!
"Quên đi, cậu đi ra ngoài đi." Với cái miệng của Cao Cần, nếu mà nhờ hắn hỗ trợ, không chừng sau này lại đòi hỏi thêm điều kiện ác nhân thất đức gì nữa.
"Anh hẳn sẽ không nhân cơ hội mà làm cậu ta..."
"Tôi không phải thứ bụng đói ăn quàng như vậy." Liên Giác Tu trong thâm tâm nhớ lại ánh mắt xấu xa lúc trước của mình mà tự thấy xấu hổ. Hắn rốt cuộc là đã trúng phải bùa ngải gì, sao có thể nghĩ ngợi cái gì mà làn da trắng nõn tươi ngon mơn mởn chứ? Đợi lát nữa tắm rửa xong hắn phải đi khám mắt mới được. Fuck!
Cao Cần nắm lấy cánh cửa, vừa định đóng lại, đột nhiên bật ra một câu: "Nếu như anh muốn chịu trách nhiệm với cậu ta, tôi có thể làm nhân chứng."
"Biến đi!"
Cửa khép lại.
Cao Cần ngồi trên ghế nhìn nhìn đồng hồ, chiều nay còn có công việc phải giải quyết.
Sóng gió của Phong Á Luân trôi qua đã lâu, cũng đã đến lúc nên trở lại.
Liên Giác Tu cho biết, lúc đó đã giúp cậu ta ghi danh một khóa học ngắn hạn, tính thời gian, thì cũng đã sắp kết thúc rồi. Cậu ta chắc hẳn đang thu dọn mùng mền chiếu gối chuẩn bị trở về.
Trong phòng tắm lại giằng co thêm một hồi nữa.
Liên Giác Tu khoác thêm áo choàng, cả người bèo nhèo đi ra: "Cậu tới đây định bắt gian tại trận hả?"
Cao Cần mắt mở to chớp chớp bịa chuyện: "Tôi đi ngang qua, tiện đường ghé vào uống ly nước."
Liên Giác Tu liếc xéo hắn: "Để tôi gọi điện hỏi Tiểu Bạch, nhà cậu ta cất thạch tín ở chỗ nào."
Cao Cần liếc nhìn Giả Chí Thanh đang bị bỏ rơi trong bồn tắm: "Anh định đối xử với cậu ta đến thế thôi hả?"
"Vậy cậu còn muốn thế nào?" Nhắc tới chuyện này, Liên Giác Tu ôm một bụng ngậm đắng nuốt cay: "Cậu là anh họ cậu ta, Nhan Túc Ngang là kỵ sĩ của Tiểu Bạch, nhìn kiểu nào tôi cũng chỉ đóng vai người qua đường giáp đúng không? Người qua đường giáp mà làm tới mức này đã được xem là có tình có nghĩa lắm rồi."
"Mình trần mà ngâm nước rất dễ bị cảm lạnh, sau đó dẫn tới viêm phổi, tiếp đó..."
"Được rồi được rồi." Liên Giác Tu chấp nhận số phận chạy vào phòng tắm, cúi xuống ôm lấy Giả Chí Thanh.
Có thể là do giằng co quá lâu, hắn chợt cảm thấy hoa mắt choáng váng, cơ thể không chịu nổi phải lui về sau nửa bước, dựa lưng vào tường.
Cao Cần nhíu mày hỏi: "Anh không sao chứ?"
Liên Giác Tu chờ cho cơn chóng mặt từ từ qua đi, mới tức giận trừng mắt liếc hắn nói: "Chân thành cảm tạ lòng từ bi của quý ngài."
Cao Cần nhún vai: "Tôi chỉ sợ anh đánh rơi cậu ta."
...
Liên Giác Tu loạng choạng ôm Giả Chí Thanh vào trong phòng, đang định bỏ của chạy lấy người, Giả Chí Thanh lại đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt đen lấp lánh, trong vắt tựa như bầu trời buổi sớm mai, toát ra vẻ trong sáng.
"Tỉnh rồi hả?" Giọng nói của Liên Giác Tu tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Giả Chí Thanh đột nhiên vươn tay ôm chặt cổ hắn, nhân lúc hắn đang cứng đờ vì kinh ngạc, ghé sát miệng hung hăng hôn lên môi hắn.
Liên Giác Tu ban đầu bị hôn chỉ có chút choáng váng, ngay sau đó lại bị mùi hôi từ miệng cậu ta truyền tới làm cho hắn cực kỳ choáng váng.
Giả Chí Thanh hôn xong, ngơ ngẩn nhìn hắn cả nửa ngày, đột nhiên gào lên khóc.
"Anh lại làm được chuyện tốt gì nữa đây?" Cao Cần đứng dựa cửa nhìn hắn.
Liên Giác Tu khuỵu một gối lên giường, đặt cậu ta nằm xuống, sau đó đấm đấm thắt lưng nói: "Cậu vì sao không hỏi thử em họ cậu xem cậu ta đã làm được chuyện tốt gì?"
Cao Cần vậy mà thực sự quay đầu hỏi Giả Chí Thanh: "Anh ta đã làm chuyện tốt gì vậy?"
Giả Chí Thanh cắn môi, nước mắt như mưa: "Hu hu, Nhạc Thanh không cần tôi nữa."
Cao Cần nói: "Ờ. Cho nên cô ta nóng hết cả người lên rồi kìa."
"Hu hu, vậy mà tôi còn hôn cô ấy."
Dưới ánh mắt tra hỏi của Cao Cần, "Nhạc Thanh" giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội.
"Nhưng mà," Giả Chí Thanh nghẹn ngào nói: "Sau khi hôn xong, cô ấy lại biến dạng thành một tên xấu xí."
...
Cao Cần dùng hêt sức kéo cái tên mắt đỏ ngầu, đang chuẩn bị xông lên giường bóp chết kẻ đang gào khóc gọi "Nhạc Thanh" kia ra ngoài.
Dưới lầu, Nhan Túc Ngang đang đứng trước chiếc xe bốc mùi ngất trời kia xem xét.
Cao Cần nhìn thấy hắn, nhướn mày hỏi: "Anh làm sao lại ở đây? Không dính đuôi Tiểu Bạch nữa hả?"
Nhan Túc Ngang nói: "Tiểu Bạch đã đi học rồi."
"Vậy quay trở lại đọc kịch bản, nghiền ngẫm suy nghĩ vai diễn đi." Liên Giác Tu nói xong, nhìn chiếc xe của mình mà nhăn mặt: "Phải tìm một chiếc xe kéo tới." Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra gọi.
Nhan Túc Ngang thấy hắn và Cao Cần sắc mặt không có gì khác lạ, có thể thấy được Giả Chí Thanh vẫn còn bảo vệ được sự trong trắng, chẳng có kịch hay để xem, vì vậy cũng chuẩn bị lái xe rời đi.
Liên Giác Tu thấy thế cuống quít buông điện thoại kêu réo: "Chờ một chút, cậu chút nữa chở tôi về nhà."
Thế nhưng động tác vọt lên xe của Nhan Túc Ngang còn nhanh hơn, cũng chẳng thèm quay đầu nói: "Nhờ Cao Cần đi."
Lamborghini tốc độ như gió, hai người còn chưa kịp phản ứng, đã mất hút nơi cuối đường.
Liên Giác Tu nhìn về phía Cao Cần.
Cao Cần nhìn ống quần hắn nước vẫn còn đang chảy long tong, móc từ trong túi ra năm mươi đồng: "Nè, cầm lấy đi taxi. Còn thừa coi như tiền boa."
...
Liên Giác Tu hung dữ giựt lấy tờ tiền: "Ngu gì không lấy."