"Cái gì? Cái gì?" Ta kinh hoàng bất lực ngã ngồi xuống đất, Hạ Trúc vội vàng đỡ ta dậy và trước mặt ba người kia biểu hiện ra vẻ lo lắng chân thành.
"Ta thừa nhận lúc trước là đang lừa nàng nhưng là ta có thể bảo toàn vị trí chính thê của nàng và còn có Tống gia điểm ấy là thật, nàng có thể hận ta, nhưng mà Tống bá phụ chắc chắn cũng muốn sản nghiệp Tống gia có thể bảo toàn và truyền lại."
"Hằng Viễn, loại nữ nhân này con còn quan tâm đến làm gì! Đợi đến lúc con thăng quan tiến chức thì chỉ cần cầu xin Tam hoàng tử ban gia sản của ả ta cho con là được rồi, ả ta đã gả cho con, vốn dĩ gia sản của ả ta phải thuộc về con! Sau này nếu ả ta còn có tuân thủ tam tồng tứ đức, thì có thể cho ả ta một vị trí thiếp, bằng không con bỏ ả ta cũng là chuyện bình thường!"
Cố Hằng Viễn lắc đầu, vẻ mặt chính trực nói: "Nương! Lúc trước, con đã lừa dối nàng, lẽ ra con không nên làm như vậy. Nếu con hứa đã bảo đảm địa vị chính thê của nàng, vậy nên tuân thủ lời hứa. Con tin tưởng Như Lan sẽ không trách con."
Quân Như Lan lập tức hiểu ý hắn nói: "Đây là đương nhiên, dù sao Tống tỷ tỷ cùng Hằng Lang thành thân trước, về tình về lý nàng hẳn là chính thê của Hằng Lang. Nương, Hằng Lang, để cho ta khuyên nhủ Tống tỷ tỷ đi."
Quân Như Lan chân thành đi tới, cúi người nhẹ giọng nói bên tai ta: "Hằng Lang tương lai sẽ phong hầu bái tướng, ngươi không biết chứ? Nhưng ngươi đoán xem đến lúc đó hắn còn có thể nhận ngươi là phu nhân hay không? Thức thời liền giao ra tài sản Tống gia, ta còn có thể để Hằng Lang cho ngươi một cuộc sống an ổn.
Ta nghĩ dáng dấp phẫn nộ không cam lòng trên mặt ta đại khái tương đối rõ ràng, bởi vì ta thấy được vẻ mặt hài lòng của Quân Như Lan.
Ta đối với việc này cũng rất hài lòng, chính là ta thật sự không thể khóc ra nước mắt, lại không muốn nhéo thắt lưng của mình nữa, đành phải dốc hết sức nhìn Quân Như Lan một cách hung dữ.
Quân Như Lan đứng thẳng người dậy, dịu dàng nói: "Tống tỷ tỷ, trước đây ta chỉ mải mê theo đuổi tình yêu tự do, tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu đích thực nhưng giờ đây ta đã có thể thấu hiểu tâm trạng hận thù và oán giận của tỷ đối với ta. Chỉ cần tỷ có thể hòa thuận hạnh phúc với Hằng lang, ta có thể không cần ở lại đây nữa."
Nàng ta xoay người ngăn cản Cố Hằng Viễn và Chu thị: "Chúng ta đi trước để Tống tỷ tỷ yên tĩnh một chút."
Ba người kia đi rồi ta lúc này đứng dậy vỗ vỗ y phục trên người, đau lòng nghĩ đây chính là y phục dùng chất liệu tốt làm, vì diễn tốt ta hy sinh cũng thật không ít mà.
Đám người Hạ Trúc sắc mặt ủ rủ: "Tiểu thư, họ còn muốn ở lại đây bao lâu ạ."
Ta vội an ủi bọn họ: "Sắp rồi, họ hẳn là rất nhanh sẽ cút đi."
Buổi tối, ta đi Nhạn Lộ viện gặp Cố Hằng Viễn.
Đúng vậy, để cho họ không đề phòng, ta loại bỏ thủ vệ trước các cửa sân. Chu thị ở chùa miếu "cầu phúc" mấy tháng, cuối cùng đã trở về Tĩnh Trần viện bà ta tâm tâm niệm niệm. Mà Cố Hằng Viễn và Quân Như Lan cũng được như ý muốn vào ở Nhạn Lộ viện.
Ta đưa ra ba điều kiện đối với Quân Như Lan trước mặt Cố Hằng Viễn.
Thứ nhất, Quân Như Lan vĩnh viễn không thể làm chính thê.
Thứ hai, chỉ có hài tử của ta mới xem như đích tử.
Thứ ba, hài tử Quân Như Lan có thể nuôi ở Tống gia nhưng sau khi lớn lên phải tự lo cho mình, tài sản Tống gia một văn tiền cũng sẽ không cho họ thừa kế.
Nghe ta nói xong, sắc mặt Cố Hằng Viễn và Quân Như Lan đều vô cùng khó coi nhưng vì "lấy đại cục làm trọng", họ vẫn cố kiềm chế gật đầu.
Điều kiện của tôi không quá khắt khe, tôi đoán họ gật đầu vì nghĩ rằng họ có thể tìm ra sơ hở.
Nhưng không sao cả, dù sao ta cũng chỉ là vì lấy lòng tin bọn họ mới đem điều kiện đưa ra hà khắc như vậy, để cho họ không cảm thấy ta dễ nói chuyện quá sẽ có lừa gạt.
Nhưng mà Cố Hằng Viễn cũng đưa ra một yêu cầu với ta.
"Nguyệt Ly, Tam hoàng tử đi trị thủy là Hoàng thượng rèn luyện hắn, ngoại trừ trị thủy, địa phương có rất nhiều nạn dân cần được xoa dịu, còn có khơi thông hà đạo, xây dựng đê đập,... Mấy ngày hôm trước lúc Tam hoàng tử kêu gọi mọi người quyên tiền, ta đề nghị quyên góp ba mươi vạn lượng bạc cùng lương thực y phục, những thứ này đều cần nàng giúp ta chuẩn bị."
"Cái này..." Ta hơi nhíu mày, "Ta sẽ cố gắng hết sức để giải quyết ổn thỏa."
Cố Hằng Viễn thấy vậy có chút sốt ruột: "Nguyệt Li, ba mươi vạn lượng đối với nàng mà nói chỉ là chuyện cỏn con thôi."
Đúng vậy, ba mươi vạn lượng ta có thể lấy ra nhưng tại sao ta phải giúp ngươi việc này? Ta sao phải giúp ngươi lập công?
Hơn nữa ngươi dám trước mặt mọi người quyên ba mươi vạn lượng, những đồng liêu kia không chừng đều hận chết ngươi.
“Ồ, phu quân, ngươi không nói sớm, kỳ thật gần đây quy mô làm ăn của Tống gia mở rộng không nhỏ, bạc đều đầu tư vào những việc làm ăn đó. Ba mươi vạn lượng không phải không có, nhưng muốn lấy ra cần chút thời gian. Còn có lương thực, y phục ngươi nói cũng cần phải được sắp xếp."
Cố Hằng Viễn vừa nghe nói lời hứa của hắn sẽ không thành lời nói suông, liền thả lỏng tâm trạng: "Có là tốt rồi... Đại khái bao lâu thì có thể gom đủ?"
"Chậm nhất là mười ngày!"
Cách kỳ hạn Thái tử đưa ra còn có mười ngày, trước hết phải dỗ dành Cố Hằng Viễn.
Cố Hằng Viễn có chút do dự: "Mười ngày có phải hơi lâu không, trị thủy không thể trì hoãn, Nguyệt Li nàng có thể nghĩ cách trước tiên gom một ít được không?"
Ta thẳng thừng từ chối: "Nếu như ta đi khắp nơi vay tiền, những ông chủ khác sẽ cho rằng Tống gia sa sút, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tống gia. Phu quân, đây cũng là tài sản của ngươi mà!"
Cố Hằng Viễn vừa nghe đến việc tài sản sắp sửa có của mình sẽ bị thu hẹp, liền dứt khoát cắt đứt: "Vậy thì ta sẽ nghĩ cách khác, Như Lan chỗ này còn có vài món trang sức."
Nói như vậy ta mới nhớ ra đồ trang sức của Quân Như Lan có lẽ là do Cố Hoành Viễn mua bằng số bạc ta đưa cho hắn trong ba năm qua phải không?
Quân Như Lan vừa nghe vẻ mặt tái xanh nhưng nàng ta không thể nói không muốn ư, chỉ có thể gượng cười nói: "Đúng vậy, Tống tỷ tỷ, trong vòng mười ngày này ta cùng Hằng Lang sẽ nghĩ biện pháp trước."
Ta gật đầu: "Ừ, vậy quyết định như vậy đi, ta sẽ cố gắng gom góp ba mươi vạn lượng trong vòng mười ngày."
Nói xong ta liền rời đi, phía sau hai người còn đang nói với nhau những lời buồn nôn.
"Như Lan, nàng chịu thiệt thồi rồi."
"Hằng Lang, chỉ cần là vì chàng, những vật ngoài thân này không có cũng không sao."
Giọng nói hai người họ vang lên từ xa, ta nghe được có chút buồn nôn, ta bước nhanh hơn, suy nghĩ trở về phải để cho phòng bếp nhỏ làm hai món ăn nhẹ an ủi chính mình một chút.
09.
Sau đó mỗi ngày ta đều đi sớm về trễ, vội vã đi trước mặt Cố Hằng Viễn, dáng vẻ như đang chuẩn bị tiền.
Kỳ thực ở bên ngoài ăn uống vui chơi kiêm thị sát việc làm ăn của cửa hiệu cùng với thuê một phòng ở tửu lâu nhà mình xem sổ sách. Mỗi lần Cố Hằng Viễn hỏi ta tình hình xoay sở tiền bạc, ta đều qua loa lấy lệ với hắn "đang xoay sở đang xoay sở".
Thỉnh thoảng nhìn tình hình kinh thành một mảnh gió êm sóng lặng, trong lòng cũng sẽ bất an, không biết Thái tử điện hạ này rốt cuộc có đáng tin hay không, nếu thật sự để Tam hoàng tử tạo phản thành công thì phải làm sao?
Cũng không thể thật sự muốn ta mang gia sản đưa cho Cố Hằng Viễn chứ?
May mà đến buổi tối ngày thứ chín, Thái tử phái thủ hạ đến truyền tin tức cho ta.
Khi nữ tử gầy gò kia đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào, ta đang định rời khỏi tửu lâu chuẩn bị về nhà. Lúc nhìn thấy nàng ta hoảng sợ, còn không kịp gọi hộ vệ, nữ tử liền lấy ra một khối lệnh bài: "Bà chủ Tống chớ hoảng hốt là thái tử điện hạ bảo thuộc hạ truyền lời cho bà chủ Tống.""Cái gì? Cái gì?" Ta kinh hoàng bất lực ngã ngồi xuống đất, Hạ Trúc vội vàng đỡ ta dậy và trước mặt ba người kia biểu hiện ra vẻ lo lắng chân thành.
"Ta thừa nhận lúc trước là đang lừa nàng nhưng là ta có thể bảo toàn vị trí chính thê của nàng và còn có Tống gia điểm ấy là thật, nàng có thể hận ta, nhưng mà Tống bá phụ chắc chắn cũng muốn sản nghiệp Tống gia có thể bảo toàn và truyền lại."
"Hằng Viễn, loại nữ nhân này con còn quan tâm đến làm gì! Đợi đến lúc con thăng quan tiến chức thì chỉ cần cầu xin Tam hoàng tử ban gia sản của ả ta cho con là được rồi, ả ta đã gả cho con, vốn dĩ gia sản của ả ta phải thuộc về con! Sau này nếu ả ta còn có tuân thủ tam tồng tứ đức, thì có thể cho ả ta một vị trí thiếp, bằng không con bỏ ả ta cũng là chuyện bình thường!"
Cố Hằng Viễn lắc đầu, vẻ mặt chính trực nói: "Nương! Lúc trước, con đã lừa dối nàng, lẽ ra con không nên làm như vậy. Nếu con hứa đã bảo đảm địa vị chính thê của nàng, vậy nên tuân thủ lời hứa. Con tin tưởng Như Lan sẽ không trách con."
Quân Như Lan lập tức hiểu ý hắn nói: "Đây là đương nhiên, dù sao Tống tỷ tỷ cùng Hằng Lang thành thân trước, về tình về lý nàng hẳn là chính thê của Hằng Lang. Nương, Hằng Lang, để cho ta khuyên nhủ Tống tỷ tỷ đi."
Quân Như Lan chân thành đi tới, cúi người nhẹ giọng nói bên tai ta: "Hằng Lang tương lai sẽ phong hầu bái tướng, ngươi không biết chứ? Nhưng ngươi đoán xem đến lúc đó hắn còn có thể nhận ngươi là phu nhân hay không? Thức thời liền giao ra tài sản Tống gia, ta còn có thể để Hằng Lang cho ngươi một cuộc sống an ổn.
Ta nghĩ dáng dấp phẫn nộ không cam lòng trên mặt ta đại khái tương đối rõ ràng, bởi vì ta thấy được vẻ mặt hài lòng của Quân Như Lan.
Ta đối với việc này cũng rất hài lòng, chính là ta thật sự không thể khóc ra nước mắt, lại không muốn nhéo thắt lưng của mình nữa, đành phải dốc hết sức nhìn Quân Như Lan một cách hung dữ.
Quân Như Lan đứng thẳng người dậy, dịu dàng nói: "Tống tỷ tỷ, trước đây ta chỉ mải mê theo đuổi tình yêu tự do, tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu đích thực nhưng giờ đây ta đã có thể thấu hiểu tâm trạng hận thù và oán giận của tỷ đối với ta. Chỉ cần tỷ có thể hòa thuận hạnh phúc với Hằng lang, ta có thể không cần ở lại đây nữa."
Nàng ta xoay người ngăn cản Cố Hằng Viễn và Chu thị: "Chúng ta đi trước để Tống tỷ tỷ yên tĩnh một chút."
Ba người kia đi rồi ta lúc này đứng dậy vỗ vỗ y phục trên người, đau lòng nghĩ đây chính là y phục dùng chất liệu tốt làm, vì diễn tốt ta hy sinh cũng thật không ít mà.
Đám người Hạ Trúc sắc mặt ủ rủ: "Tiểu thư, họ còn muốn ở lại đây bao lâu ạ."
Ta vội an ủi bọn họ: "Sắp rồi, họ hẳn là rất nhanh sẽ cút đi."
Buổi tối, ta đi Nhạn Lộ viện gặp Cố Hằng Viễn.
Đúng vậy, để cho họ không đề phòng, ta loại bỏ thủ vệ trước các cửa sân. Chu thị ở chùa miếu "cầu phúc" mấy tháng, cuối cùng đã trở về Tĩnh Trần viện bà ta tâm tâm niệm niệm. Mà Cố Hằng Viễn và Quân Như Lan cũng được như ý muốn vào ở Nhạn Lộ viện.
Ta đưa ra ba điều kiện đối với Quân Như Lan trước mặt Cố Hằng Viễn.
Thứ nhất, Quân Như Lan vĩnh viễn không thể làm chính thê.
Thứ hai, chỉ có hài tử của ta mới xem như đích tử.
Thứ ba, hài tử Quân Như Lan có thể nuôi ở Tống gia nhưng sau khi lớn lên phải tự lo cho mình, tài sản Tống gia một văn tiền cũng sẽ không cho họ thừa kế.
Nghe ta nói xong, sắc mặt Cố Hằng Viễn và Quân Như Lan đều vô cùng khó coi nhưng vì "lấy đại cục làm trọng", họ vẫn cố kiềm chế gật đầu.
Điều kiện của tôi không quá khắt khe, tôi đoán họ gật đầu vì nghĩ rằng họ có thể tìm ra sơ hở.
Nhưng không sao cả, dù sao ta cũng chỉ là vì lấy lòng tin bọn họ mới đem điều kiện đưa ra hà khắc như vậy, để cho họ không cảm thấy ta dễ nói chuyện quá sẽ có lừa gạt.
Nhưng mà Cố Hằng Viễn cũng đưa ra một yêu cầu với ta.
"Nguyệt Ly, Tam hoàng tử đi trị thủy là Hoàng thượng rèn luyện hắn, ngoại trừ trị thủy, địa phương có rất nhiều nạn dân cần được xoa dịu, còn có khơi thông hà đạo, xây dựng đê đập,... Mấy ngày hôm trước lúc Tam hoàng tử kêu gọi mọi người quyên tiền, ta đề nghị quyên góp ba mươi vạn lượng bạc cùng lương thực y phục, những thứ này đều cần nàng giúp ta chuẩn bị."
"Cái này..." Ta hơi nhíu mày, "Ta sẽ cố gắng hết sức để giải quyết ổn thỏa."
Cố Hằng Viễn thấy vậy có chút sốt ruột: "Nguyệt Li, ba mươi vạn lượng đối với nàng mà nói chỉ là chuyện cỏn con thôi."
Đúng vậy, ba mươi vạn lượng ta có thể lấy ra nhưng tại sao ta phải giúp ngươi việc này? Ta sao phải giúp ngươi lập công?
Hơn nữa ngươi dám trước mặt mọi người quyên ba mươi vạn lượng, những đồng liêu kia không chừng đều hận chết ngươi.
“Ồ, phu quân, ngươi không nói sớm, kỳ thật gần đây quy mô làm ăn của Tống gia mở rộng không nhỏ, bạc đều đầu tư vào những việc làm ăn đó. Ba mươi vạn lượng không phải không có, nhưng muốn lấy ra cần chút thời gian. Còn có lương thực, y phục ngươi nói cũng cần phải được sắp xếp."
Cố Hằng Viễn vừa nghe nói lời hứa của hắn sẽ không thành lời nói suông, liền thả lỏng tâm trạng: "Có là tốt rồi... Đại khái bao lâu thì có thể gom đủ?"
"Chậm nhất là mười ngày!"
Cách kỳ hạn Thái tử đưa ra còn có mười ngày, trước hết phải dỗ dành Cố Hằng Viễn.
Cố Hằng Viễn có chút do dự: "Mười ngày có phải hơi lâu không, trị thủy không thể trì hoãn, Nguyệt Li nàng có thể nghĩ cách trước tiên gom một ít được không?"
Ta thẳng thừng từ chối: "Nếu như ta đi khắp nơi vay tiền, những ông chủ khác sẽ cho rằng Tống gia sa sút, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tống gia. Phu quân, đây cũng là tài sản của ngươi mà!"
Cố Hằng Viễn vừa nghe đến việc tài sản sắp sửa có của mình sẽ bị thu hẹp, liền dứt khoát cắt đứt: "Vậy thì ta sẽ nghĩ cách khác, Như Lan chỗ này còn có vài món trang sức."
Nói như vậy ta mới nhớ ra đồ trang sức của Quân Như Lan có lẽ là do Cố Hoành Viễn mua bằng số bạc ta đưa cho hắn trong ba năm qua phải không?
Quân Như Lan vừa nghe vẻ mặt tái xanh nhưng nàng ta không thể nói không muốn ư, chỉ có thể gượng cười nói: "Đúng vậy, Tống tỷ tỷ, trong vòng mười ngày này ta cùng Hằng Lang sẽ nghĩ biện pháp trước."
Ta gật đầu: "Ừ, vậy quyết định như vậy đi, ta sẽ cố gắng gom góp ba mươi vạn lượng trong vòng mười ngày."
Nói xong ta liền rời đi, phía sau hai người còn đang nói với nhau những lời buồn nôn.
"Như Lan, nàng chịu thiệt thồi rồi."
"Hằng Lang, chỉ cần là vì chàng, những vật ngoài thân này không có cũng không sao."
Giọng nói hai người họ vang lên từ xa, ta nghe được có chút buồn nôn, ta bước nhanh hơn, suy nghĩ trở về phải để cho phòng bếp nhỏ làm hai món ăn nhẹ an ủi chính mình một chút.
09.
Sau đó mỗi ngày ta đều đi sớm về trễ, vội vã đi trước mặt Cố Hằng Viễn, dáng vẻ như đang chuẩn bị tiền.
Kỳ thực ở bên ngoài ăn uống vui chơi kiêm thị sát việc làm ăn của cửa hiệu cùng với thuê một phòng ở tửu lâu nhà mình xem sổ sách. Mỗi lần Cố Hằng Viễn hỏi ta tình hình xoay sở tiền bạc, ta đều qua loa lấy lệ với hắn "đang xoay sở đang xoay sở".
Thỉnh thoảng nhìn tình hình kinh thành một mảnh gió êm sóng lặng, trong lòng cũng sẽ bất an, không biết Thái tử điện hạ này rốt cuộc có đáng tin hay không, nếu thật sự để Tam hoàng tử tạo phản thành công thì phải làm sao?
Cũng không thể thật sự muốn ta mang gia sản đưa cho Cố Hằng Viễn chứ?
May mà đến buổi tối ngày thứ chín, Thái tử phái thủ hạ đến truyền tin tức cho ta.
Khi nữ tử gầy gò kia đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào, ta đang định rời khỏi tửu lâu chuẩn bị về nhà. Lúc nhìn thấy nàng ta hoảng sợ, còn không kịp gọi hộ vệ, nữ tử liền lấy ra một khối lệnh bài: "Bà chủ Tống chớ hoảng hốt là thái tử điện hạ bảo thuộc hạ truyền lời cho bà chủ Tống."