- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. giọng nói trầm trầm vang lên.
Không phản ứng.
.
.
.
E hèm, tiếng hắng giọng.
- hửm, gì thế? cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ .
- đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa.
- ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện.
anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy.
- Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói.
- tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang chút ghen tị. bệ hạ…
- hửm. ta vừa ăn vừa trả lời.
- ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng cởi quần áo nho nhỏ).
- tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh.
Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình.
- bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên.
Đứng hình a.
- lương tử à, cái này thì… tối nay trẫm bận thiệt a, hay hẹn mấy bữa nữa nha . vừa nói vừa run lẩy bẩy.
- Người hứa như thế với thần bao nhiêu lần rồi a, không được! Lần này phải làm bằng được. Ai đó vừa mắng yêu vừa sờ mó đến bờ ngực đẫy đà của nàng thông qua lóp áo lông bào màu vàng.
Ta vội vàng đứng bật dậy tránh xa khỏi cái đôi tay to đang quấy rối ta, rồi quay phắt lại, sau đó ngay lập tức đứng hình.
Lời tác giả: chap sau sẽ hơi bậy chút, nhưng không làm gì tày đình đâu, mang chút h thôi và cũng là những cảnh nóng duy nhất trong truyện, còn lại thì là những lời làm người khác hiểu lầm thôi >o