Sau khi ân ái cùng nàng ấy, nhân tiện ghé ngự thư phòng giải quyết đống tấu chương còn sót lại, nàng thảnh thơi nhàn nhã, ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi mắt bước đến tẩm cung chuẩn bị đi ngủ.
Nghĩ lại thì không biết tên kia chạy biến đi đâu cả ngày không thấy rồi nhỉ, tối qua dùng ngữ khí không phải đến xin phép mà chỉ đến thông báo cho có nghĩa vụ rồi xuất cung, trong suốt quá trình nàng chỉ ngơ ngác á khẩu cho đến khi tỉnh táo lại thì hắn đã ra khỏi hoàng cung rồi.
Cmnd, không biết ai là vua ai là thái giám nữa, bà tức, giơ giơ nắm đấm nhỏ bé tưởng tượng đến mặt thằng cha đó mà đấm liên hồi.
Ôm cục hận, vừa đi vừa mắng thầm nàng đã bước đến tẩm cung.
Tẩm cung nàng không xa hoa tráng lệ như những bữa tiệc tùng trong cung, những đình đài lầu các hoa lệ, vật dụng xa xỉ… nó thể hiện bản tính ngăn nấp, trang nhã của chủ nhân. Nàng rất thích hoa sen trắng, nó thanh cao, nó đẹp đẽ, nên những nơi ngủ nghỉ của nàng đều mang nét đặc trưng hoặc trồng loại hoa này. Các phượng đài để nến kéo dài từ cánh cửa đến chiếc giường nằm, đồ đạc trong căn phòng kết hợp tạo cho cảm giác ấm cúng, dễ chịu.
Lúc này trời đã hơi se se cái lạnh của tháng , vừa vào phòng nàng đã cời áo khoác lông chồn trắng đưa cho cung nữ hầu hạ, hạ lênh họ lui xuống, rồi cời áo ngoài màu tím gác lên chổ để đồ. Thân thể chỉ còn áo trong nhẹ nhàng nằm xuống giường kéo tấm mềm ấm áp đắp nên người, nàng biểu tình một nụ cười thật thõa mãn, aizz, thật ấm, thật đã nha…
Nàng là một cô gái càng về già càng dễ nuôi, dễ thỏa mãn chỉ cần cho nàng một công việc yêu thích, một bát cơm thơm ngon và một cái tổ ấm áp là đủ.
Vừa nằm xuống nàng đã ngủ ngay. Mấy canh giờ sau, trong lúc nàng đang ngủ nàng cảm thấy ai đó đang quan sát mình, nhưng lúc tỉnh dậy nàng lại không thấy ai, thật kỳ lạ nha, giác quan của nàng rất tốt, lại nghĩ này đã là nửa đêm, aiz, đừng nói là ma nha TT,TT…// đừng , đừng mà, tha cho con đi.
lời tác giả: up nhiều chương chút, tạm thời sẽ dừng khoảng thời gian không up truyện...
giới thiệu chương : nhìn thấy nước mắt nàng rơi, những suy nghĩ dâm tục dường như tan biến hết, chỉ còn lại nỗi đau, sự thương cảm, sự dần vặt... thấy người mình yêu mà nhưng bản thân không thể giúp đỡ, đó thật sự là nỗi đau không chịu nổi...