Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một đêm câu chuyện buồn tẻ, câu chuyện chưa hồi kết nhưng vẫn đónh ngoặc bằng những giọt nước mắt ê chề, nước mắt mất mác thì cơn mưa rào của ngày mới lại bắt đầu
Tần Phan, Quan Linh Chi, Hàn Thiên và ngay cả Lãnh Minh An mang trong mình một loạt cảm xúc ê chề buồn bã, ngày cũ một chuyện cũ ngày mai lại một chuyện mới nhưng câu chuyện cũ này khiến lòng họ đau khổ không thôi
" Chuyện này con nghĩ đời lại bữa khác gì hơn"
Lãnh Minh An không biết lễ đính hôn này của mình có vui vẻ được hơn hay không khi chuyện hôm qua không phải nói một nói hai là bỏ qua được, huống hồ chi Vương Gia Uy đã chẳng hề nể mặt cha mẹ chồng, người anh em nói cắt đứt là cắt đứt, cô không biết chuyện này còn có thể kéo vãn được hay nữa là nghĩ đến chuyện đính hôn
" Chuyện của hai con vẫn sẽ tiếp tục, đừng lo nghĩ nữa chuyện của con bé là lỗi của cha và mẹ, Minh An con không có việc gì lo lắng"
Quan Linh Chi biết cô đang trong trạng thái lo nghĩ nhưng chuyện ra nông nỗi này cũng là một phần lỗi lớn của hai ông bà già này, nên không thể nào kéo việc quan trọng này dời lại ngày khác được
Bà cũng không biết sẽ giải quyết như thế nào!
" Vâng ạ"
Lãnh Minh An cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu, thôi thì làm lễ xong sẽ giải quyết nhưng cho cùng không đường nào để giải quyết
" Thôi hai con lên chuẩn bị đi, đừnh ở đây bàn tới bàn lui đó không phải trách nhiệm của tụi con"
Tần Phan ngậm ngùi vài giọt rượu, ê chề nói ra vài câu nhưng trong lòng đau buồn bấy nhiêu
Hàn Thiên nhẹ nhàng năm tay cô vòng lại rồi đi nhanh lên lầu, không khí thật ảm đạm không khác gì một nơi hoang lạnh, lòng người một khi đã trở cho dù tim, gan hay lòng dạ có nóng thế nào thì vẫn là lạnh băng
Suy cho cùng tội hận ( tội lỗi và ân hận nha) này cũng do một tay ông gây ra
Buổi lể đính hôn được tổ chức vào buổi tối vì thời gian đó là khoảng thời gian hoàng hôn xuống, gió thổi lung lay sẽ tạo nên cảm giác thoải mái dễ chịu
Cô khoác lên cho mình một chiếc váy trắng ngắn, chiếc váy trắng có những đường ren khá đẹp, cũng là dạng ôm sát cho nên chiếc váy ôm sát vòng đẹp ngất ngưỡng
Chiếc đầm trắng tuy có đơn giản nhưng ngay lần đầu tiên nhìn vào cả hàng trăm bộ mà Quan Linh Chi đêm đến cho cô thử, chỉ mỗi ưng cái này
Cô không phải một phụ nữ quá trưng diện chỉ cần món đó cô ưng cô sẽ làm không đặt trọng tâm món đó vật đó đẹp hay thấp hèn
Ngồi yên trang điểm làm tóc cũng là lúc Hàn Thiên bước vào, lúc khi anh bước vào nhìn chân chân từ trên xuống dưới của cô đáy lòng anh có chút dâng trào
Đi nhẹ nhàng ôm cô từ đằng sau, hôn nhẹ lên đôi má có chút hồng hào
Anh nhìn cô, cô nhìn anh hai người chìm đắm trong không gian tỉnh lặng không gian đấy chỉ có mỗi cô và anh
Chỉ hai trái tim cùng nhịp không ai nói với ai một câu gì nhưng vẫn là trong tim có tiếng lòng với anh
Chỉ cần cô và anh yêu nhau là đủ!
Không cần bận tâm đến việc gì nhưng có lẽ cuộc sống vẫn sẽ làm cho đôi tình nhân bận tâm trông một lúc nào đó, chuyện gì đến rồi tự nhiên sẽ đến không một ai thay đổi ngay cả cô và anh
" Hai con mau đi, mọi người đến đông đủ rồi"
Quan Linh Chi hối hả mở cửa phòng cũng hối hả hối hai đôi tình nhân đang ôm ấp hạnh phúc kia,
Nghe tiếng vang hối hả, Hàn Thiên nhanh chóng buông cô, nắm đôi tay nhỏ bước ra khỏi phòng cùng bà
Hai người tay trong tay đi xuống nhìn xuống ở dưới sãnh đến ngoài sân đã đầy đủ quan khách đến dự buổi lễ đính hôn gần như là đầy đủ nhưng khi vô tình xoay xung quanh chẳng thấy bóng dáng mà anh mong chờ đáy lòng có chút nghẹn
Trong lòng là vậy tuy nhiên thần sắc của anh vẫn lạnh lùng, cương nghị chuyện gì để được trong lòng đối với anh không nhất thiết phải thể hiện ra và từ trước đến nay vẫn vậy
Tần Phan đang đứng đón khách thì bỗng nhiên thấy một dáng quen thuộc từ đằng xa tiến đến
Người từ đằng xa tiến đến có vẻ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn khi bước chân vào lập tức những con người xung quanh dạt qua một bên khuôn mặt hoắc sợ
Tần Phan ngạc nhiên khi thấy người đang tiến đến là Vương Gia Uy, ông không nghĩ chuyện hôm qua chỉ xãy ra không ít giờ tại vì sao Vương Gia Uy có thể đến đây
" Tôi đến đây chỉ vì nể, chứ không có ý gì, ngài đừng nghĩ lầm than"
Thì ra không chỉ Vương Gia Uy mà còn có Tống Hiểu Phàm và Vũ Thành đến góp mặt buổi lễ này
Tần Phan ngày lúc này mới hiểu ra thiện ý của Vương Gia Uy
Nhưng ánh mắt lại rất lâu hướng ra cánh cửa ngoài kia chờ một người nhưng lâu thật lâu lại không thấy nên ông cụp mắt xuống trông thất vọng não nề
" Tần Nhi không đến"
Hàn Thiên cùng Lãnh Minh An tiến đến gần nơi Vương Gia Uy đang đứng
" Chuyện hôm qua coi như cậu cũng hiểu còn việc cậu còn coi tôi anh em hay không là tùy ở cậu"
Vương Gia Uy vừa cầm ly rượu vừa chậm rãi trả lời, ánh mắt anh vẫn lơ đi nơi khác mà nói đúng hơn là anh nhìn vào ly rượu đang lắc lư trong tay
Hàn Thiên biết rõ ngay hôm qua người mở lời tất cả là Vương Gia Uy, có giận thì có nhưng không phải chuyện này mà đạp đi chữ anh em, hai anh cũng quen biết nhau từ những cậu thanh niên trai tráng lớn cùng nhau, tập huấn cũng là cùng nhau ít nhất cũng đã gắn bó lâu dài
Thiết nghĩ chuyện này vấn đề là thời gian chỉ cần còn thở cùng bầu không khí thì mọi chuyện dù thế nào vẫn giải quyết được
Còn không bằng lấy tính mạng ra anh đánh đổi để bù đắp cho Tần Nhi anh cũng không thay lòng
" Cho dù thế nào Vương Gia Uy cậu cũng là anh em tôi, tôi không tin chuyện này không giải quyết được"
Hàn Thiên nhẹ giọng ánh mắt nghiêm nghị nói với Vương Gia Uy, rồi nhẹ mới kéo cô đi, lúc đi ngang qua anh cũng vỗ lên vai Gia Uy một cái
Lãnh Minh An đứng kế bên nghe hết, chứng kiến hết đã hiểu được vài phần, tuy xãy ra chuyện nhưng mối quan hệ anh em của họ vẫn không ảnh hưởng đến nhau vậy là quá tốt, chuyện càng ít rắc rối cô thầm than rằng vẫn giải quyết được
Đây chỉ là thử thách đầu tiên của Lãnh Minh An cô thôi!