Kỷ An Tâm không biết phải làm sao, đến cả Lâm Đống cũng đã thêm vài phần kính trọng cô, ý tưởng theo đuổi cô vẫn tồn tại trước nay, vào lúc này lập tức bị dập tất, ai dám động vào người phụ nữ của phó tổng thống chứ?
Có điều, sự hiểu nhầm này cũng giúp Kỷ An Tâm kết giao được vài khách mời, họ vô cùng thân thiện với cô, hơn nữa khi biết sau lưng cô là một công ty môi giới giới thiệu việc làm, sau này có công việc gì cần, dĩ nhiên sẽ nghĩ đến công ty cô đầu tiên.
Kỷ An Tâm cứ ngây ngô đến hơn rưỡi thì rời đi, cô không về cùng Lâm Đống mà gọi một chiếc taxi về nhà.
Bây giờ cô chỉ nhớ tới con gái mình, không biết con bé có chịu ăn cơm đúng giờ hay không.
Trầm Duệ cưng chiều con bé như vậy, nếu con bé khóc nháo không ăn cơm, có lẽ anh cũng không có cách nào đối phó lại.
Khi xong công việc, trong đầu Kỷ An Tâm lúc nào cũng là con gái.
Cô về đến nhà đã nhìn thấy trong tay Trầm Duệ cầm mọt bát mì, ngồi trên ghế sofa, cùng cô bé chơi trò chơi, còn thừa lúc con bé không để ý, đút cho bé gắp mì.
Một cảnh này làm Kỷ An Tâm ngơ ngắn, Trầm Duệ kiên nhẫn như vậy, thực sự khiến cô cảm động.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Con bé nhào tới, vui vẻ ôm lấy eo cô.
“Chuyện gì thế này? Con còn bắt chú Trầm đút mới ăn?” Kỷ An Tâm nghiêm túc nhìn con gái.
Con bé chột dạ chớp đôi mắt to, sợ bị mẹ mắng.
“Không sao, bé con muốn chơi trò chơi, anh chơi cùng con bé thôi.” Trầm Duệ đỡ lời.
“Anh đừng chiều nó, nên để nó tự ăn mới đúng.” Kỷ An Tâm nói.
Cô bé lập tức ngồi lên sofa, bưng tô mì lên ngang mặt, đáng thương tự ăn, Kỷ Hiểu Hiểu vẫn rất sợ mẹ.
Kỷ An Tâm nói với Trầm Duệ: “Anh vắt vả rồi.”
“Không sao, bữa tiệc thế nào? Có làm quen được với khách mời có lợi cho em không?” Trầm Duệ hỏi cô.
Kỷ An Tâm không định nói chuyện của Hoắc Kỳ Ngang, cô gật đầu: “Cũng được, gặp được vài người nói chuyện rất hợp.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ recommend() công ty „ em.
() giới thiêu, tiến cử “Cảm ơn anh.” Kỷ An Tâm cười khách khí.
Lúc này đã hơn h, Trầm Duệ thấy cô đã về liền nhìn đồng hồ: “Vậy tôi về trước đây, không quấy rầy em nữa.”
Kỷ An Tâm đứng dậy tiễn anh ra tận cửa: “Ngày mai mời anh ăn cơm.”
“Được luôn!”
Trầm Duệ cười trả lời, chào tạm biệt cô bé, đẩy cửa ra ngoài.
Kỷ An Tâm đóng cửa, Tràm Duệ không lập tức rời đi, anh quay đầu nhìn cánh cửa này, nhẹ nhàng thở dài.
Thực ra anh không hề muốn rời đi như vậy, anh còn muốn ở lại cùng hai mẹ con thêm một lúc, nhưng anh biết, nếu anh còn muốn tiếp tục làm bạn với Kỷ An Tâm, nhát định không được nảy sinh suy nghĩ này.
Nếu không, đến bạn cũng không thể làm được.
Cho nên, anh vô cùng cẩn thận duy trì trạng thái này, không quá quấy rầy cuộc sống của cô.
Trầm Duệ thở dài, cuối cùng vẫn rời đi.
Kỷ An Tâm để con ăn xong mì, nghỉ ngơi một hồi mới cho con đi tắm rồi đưa lên giường ngủ.
Con bé nằm trên giường ngủ, chơi với búp bê vải, con bé đột nhiên tò mò hỏi: “Mẹ, khi nào thì mẹ tìm ba con về!”
“Sao thế?” Kỷ An Tâm cầm ipad xem tài liệu, cúi người nhìn con gái.
“Cô giáo bảo, tuần sau có hoạt động ngoại khóa.”
“Thế à? Mẹ đi cùng con.”
“Nhưng… cô giáo bảo gọi ba tới tham gia.” Con bé ấm ức nói.
Kỷ An Tâm hơi ngắn ra, cô cầm điện thoại xem hoạt động của trường mẫu giáo, quả nhiên có một tiết mục trò chơi chú thích là tới cùng ba, để hai ba con cùng nhau tham gia.