Kỷ An Tâm không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tú Viên đang đi tới, hơn nữa cô ấy đang mặc một chiếc áo len, lại lộ ra bụng dưới hơi nhô lên.
Kỷ An Tâm hơi ngạc nhiên, hỏi cô ấy: “Cô có cháu thứ hai rồi đầy à?”
Lý Tú Viên cười gật đầu: “Ừ! Đứa lớn cũng gần bồn tuổi rồi, mẹ chồng tôi cứ thúc giục.” Nói xong, cô ấy xoa đầu, trong mắt vẫn lộ rõ vẻ hạnh phúc.
Kỷ An Tâm trước đây thực sự rất hận cô ấy, hận cô ấy vì đã bước vào giành lấy Hoắc Kỳ Ngang, khiến cô phải chịu mọi sự hành hạ và đau đớn, nhưng hiện tại, tâm trạng của cô lại rất bình tĩnh.
Cho dù trước đây cô ấy không xen vào thì quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ Ngang cũng sẽ rách đi mấy lớp da, cũng chưa chắc đã có kết quả.
Dưới cường thế của Hoắc Minh, mối quan hệ đó nhất định sẽ đi đến kết cục khốn cùng.
“Kỷ tiểu thư, tôi không thể nào so sánh với cô. Cô bây giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà tôi chỉ là một bà nội trợ. Tôi thực sự ghen tị với cô.” Lý Tú Viên nói với cô.
Kỷ An Tâm cười khổ: “Ngược lại tôi lại hâm mộ cô, cô có thể đồng hành cùng con lớn lên, không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của chúng.”
Lý Tú Viên giật mình, cũng cảm giác được an ủi phần nào, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô đã tha thứ cho anh ấy chưa? Kỷ tiểu thư, tất cả lỗi lầm năm đó đều là do một mình tôi. Người trong lòng anh ấy yêu nhất chính là cô. Hai người đừng bỏ lỡ nhau.”
Kỷ An Tâm khẽ khép mắt, không trả lời.
“Anh ấy thực sự là một người đàn ông tốt. Cả cuộc đời anh ấy, ngoại trừ cô ra, tôi không nghĩ anh ấy sẽ yêu bát kỳ người phụ nữ nào nữa.” Lý Tú Viên bây giờ thực sự muốn gắn kết hai người lại với nhau, điều này cũng sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng trong lòng cô ấy.
Kỷ An Tâm trước kia nghe không vào những lời này, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy chua xót. Ý trời quyết định số phận của con người, thế gian vô thường, năm đằng đẳng, cuối cùng cô vẫn không thể quên được anh, thậm chí cô còn có linh cảm rằng cô sẽ ở bên anh.
“Cảm ơn cô vì những lời này, tôi sẽ xem xét lại.” Kỷ An Tâm nói xong, liếc nhìn thời gian: “Tôi đi đón con gái tôi trước đã.”
Khi Kỷ An Tâm dẫn cô bé ra ngoài thì Lý Tú Viên cũng vừa dẫn theo con gái lớn của cô ấy ra. Ngay khi ánh mắt cô ấy nhìn sang Hiểu Hiểu, tâm trí cô ấy chợt chắn động, cô ấy chợt hiểu ra một điều.
Cô ấy nghĩ, con gái của Kỷ An Tâm nhất định là con của Hoắc Kỳ Ngang.
Có điều, Lý Tú Viên cũng không phải là người nhiều chuyện.
Cô ấy nghĩ, nếu Kỷ An Tâm muốn nói với anh, thì sớm muộn gì tự cô cũng sẽ nói.
Kỷ An Tâm chào cô ấy sau đó dắt con gái vào xe rồi lái về nhà, hai người ông bà Kỷ gia đã chuẩn bị sẵn sàng, cả gia đình đi : đến một trung tâm mua sắm gần đó.
Kỷ An Tâm rất hào phóng khi tiêu tiền cho con gái, cô không bao giờ tiết kiệm, đồng thời cô cũng muốn mua cho ba mẹ vài bộ quần áo, cả nhà quây quần bên nhau, mua sắm vô cùng vui vẻ.
Trong toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang đang thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi, anh đã tăng ca liên tục suốt một tuần qua rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên, anh cầm lên liếc nhìn số điện thoại xa lạ, anh nhíu mày, nhắc máy nói: “Alo!”
“Là tôi, Trầm Duệ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trầm Duệ.
Hoắc Kỳ Ngang khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên sau năm Trầm Duệ tự mình gọi cho anh.
“Trầm Duệ, có phải An Tâm xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng điệu của Hoắc Kỳ Ngang đầy lo lắng.
“Tôi hỏi anh, anh có thực sự yêu cô ấy không?” Trầm Duệ trực tiếp hỏi thẳng.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra không phải Kỷ An Tâm đã xảy ra chuyện, mà là Trầm Duệ đơn phương gọi điện cho anh.
“Đúng! Tôi yêu cô ấy, từ đầu đến cuối đều sẽ không thay đổi.”
Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng kiên quyết.
Trầm Duệ im lặng vài giây, cười khổ một tiếng: “Anh còn nhớ không? Mùa hè năm đó, trên sân bóng, rõ ràng là hai người chúng ta cùng gặp được cô ấy.”
Lời Trầm Duệ nói không khỏi dẫn dắt Hoắc Kỳ Ngang như trở về thời gian năm thứ nhất đó, anh và Tràm Duệ mỗi buổi chiều đều thích ở trên sân bóng đến tối muộn. Buổi tối hôm đó, Kỷ An Tâm bưng theo chồng sách đi ngang qua sân bóng, vừa đi vừa ngó nghiêng hai bên. Hoắc Kỳ Ngang và Trầm Duệ muốn trêu chọc cô một chút.
Trầm Duệ đẩy Hoắc Kỳ Ngang một cái, đùa cọt đẩy anh ra trước mặt cô. Nhưng Kỷ An Tâm lại thực sự không nhìn thấy, vì vậy cô cứ bưng theo chồng sách như vậy đâm thẳng vào lòng anh. Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, từ đó nó như một ma chú mà cả đời anh cũng không thể quên được.
Vẻ mặt tức giận, phẫn uất, còn có đôi má xấu hỗ đó của cô, còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm đó.