Em không muốn lại bị bắt cóc đâu.”
“Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ bảo vệ cho em.” Sau đó, Hoắc Kỳ Ngang nói với cô: “Anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, đưa em đến bệnh viện tư nhân Hoàng gia, ở đó em sẽ được chăm sóc và bảo vệ tốt nhất.”
Kỷ An Tâm gật đầu, giờ cô chỉ có chút nuối tiếc là mình không thể đi giày cao gót mà thôi.
Buổi tối, Kỷ An Tâm được chuyển đến bệnh viện Hoàng gia, ở đây đã chuẩn bị cho cô một phòng bệnh vô cùng thoải mái, cô bắt đầu ở đây điều trị một tuần, sau một tuần mới có thể trở về nhà của Hoắc Kỳ Ngang để nghỉ ngơi.
Kỷ An Tâm gọi điện cho ba mẹ, cô không hề nhắc đến chuyện bị thương trong điện thoại, cô chỉ bảo ba mẹ sống ở đó với con gái trước, cô sẽ sang đó sớm thôi.
Ba mẹ Kỷ ở bên kia đầu dây nghe thấy giọng của con gái, không khỏi cảm thấy an tâm hơn. Hơn nữa Kỷ An Tâm cho họ cảm giác như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vì vậy họ cũng kiên nhẫn ở lại trong căn cứ an toàn.
Bên trong điện thoại, cô bé nhỏ rất vui. Vì cô bé luôn đi theo bên cạnh cô, giờ lại sống trong căn cứ quân sự, môi trường và lối sống khác nhau ở đó khiến cô bé cảm thấy rất mới lạ.
Kỷ An Tâm bảo cô bé phải ngoan, một tuần sau sẽ gặp lại, cô bé nhỏ vui vẻ đồng ý.
Kỷ An Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ, một tuần sau cô sẽ dẫn theo con gái vào nhà của Hoắc Kỳ Ngang! Như vậy, bọn họ vừa có thể được bảo vệ an toàn vừa để ba con họ hòa thuận với nhau.
Công ty của Kỷ An Tâm bây giờ cũng rất nhàn rỗi, không có việc gì làm. Cô muốn nộp đơn cho Kiều Trì xin nghỉ phép.
Ít nhất thì trước mắt, cô thật sự không thể làm được gì nữa rồi.
Hoắc Kỳ Ngang vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cho Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm thì bị treo một chân, thật sự làm chuyện gì cũng vô cùng bắt tiện, như là ăn uống, như là… đi vệ sinh chẳng hạn.
Bây giờ thậm chí cô không thể chạm đất bằng một chân, cô không thể gây chút sức đè nào lên chân cả, vậy nên thật sự rất phiền phức.
Từ lúc Kỷ An Tâm nhập viện đến giờ, cô sắp chịu không nỗi nữa rồi. Chỉ vì bên cạnh cô, chỉ có người đàn ông này, ngay cả y tá cũng không có.
Điều này làm cho cô rất xấu hổ, cô cắn môi, nhưng đời người có ba chuyện khẩn cấp không thể chờ.
“À ừ… anh đi kêu y tá vào đây một chút đi! “Kỷ An Tâm nói với người đàn ông bên cạnh mình.
Hoắc Kỳ Ngang đang đọc e-mail vội ngắng đầu lên: “Em không khỏe ở đâu à?”
“Không phải… em muốn đi vệ sinh, muốn y tá giúp.” Sắc mặt Kỷ An Tâm hơi ửng đỏ.
Thật ra dựa trên mối quan hệ của cô và anh, năm trước họ là cặp đôi yêu nhau say đắm, sớm chiều sống với nhau hai năm đã sớm không có bí mật gì rồi.
Chỉ là bẫng đi năm, Kỷ An Tâm lại cảm thấy xấu hỗ trước người đàn ông này.
“Anh ôm em vào trong.” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên thấp giọng lên tiếng.
Kỷ An Tâm sửng sốt, ngẳng mạnh đầu nhìn anh, từ chối: “Không muốn!”
Hoắc Kỳ Ngang nói với cô: “Anh chỉ ôm em vào rồi sẽ đi ra. Em xong việc thì anh sẽ lại ôm em trở lại giường. Nếu là y tá, bọn họ có lẽ không ôm em dậy nổi đâu.”
Kỷ An Tâm nghẹn ngào không thốt nên lời, nhưng bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ thêm, bởi vì cô không thể nhịn thêm được nữa. Nếu lỡ như làm ướt giường trước mặt người đàn ông này, cô sẽ mắt mặt chết mắt.
“Anh không được nhìn trộm đâu đấy!”
“ÙP”
“Cũng không được nghe lén đâu!”
Hoáắc Kỳ Ngang trầm thấp cười đáp: “Ừ.”
Kỷ An Tâm vẫn cảm thấy có chút xấu hồ, Hoắc Kỳ Ngang đã hạ chân cô xuống, cúi người xuống ôm lấy cô, vững vàng đi về phía nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở đây rất rộng rãi và sạch sẽ.
Kỷ An Tâm được anh anh ôm đặt ngồi xuống. Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên nghĩ đến lời bác sĩ, nói với Kỷ An Tâm: “Em có thể giơ chân lên được không?”
Kỷ An Tâm có chút ngượng ngùng: “Không thể.”
“Bác sĩ nói em bắt buộc phải nhắc chân lên cao, nếu không sẽ gây sưng cục bộ hoặc là phù nề, như vậy em sẽ rất khó chịu.”
Kỷ An Tâm cắn răng nói: “Vậy thì… phải làm sao đây?”
“Anh sẽ nhắc chân giúp em.” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống, nhắc chân lên cho cô.