“Cũng bình thường thôi!” Kỷ An Tâm khiêm tốn nói.
Hướng Nguyệt nhanh chóng phản bác: “Đâu có? Phó tổng thống mà còn bình thường, thì còn ai đẹp trai nữa chứ!”
Kỷ An Tâm mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không phản bác lại nữa, cũng thầm công nhận, được rồi! Người đàn ông này là một người đàn ông ưa nhìn, không chỉ đẹp trai mà còn có nhân phẩm tốt, có tài nấu nướng, biết chăm trẻ con, biết nói những câu lãng mạn, biết làm ấm giường.
Kỷ An Tâm không khỏi cảm thấy có chút phức tạp, mấy ngày nay mặc dù ngủ chung giường với anh, nhưng lại có con gái ở giữa, cộng thêm cô chân còn phải bó bột, khi ngủ anh cũng không dám động vào cô.
Vừa sợ đè chân, vừa sợ con gái bị đánh thức, nên hơn nửa tháng nay hai người ngủ mỗi người một bên.
Vì vậy, thường ngày người đàn ông này hôn cô, hoặc khi đi ngang qua cô, anh ôm eo cô và hôn lên tóc cô, vừa tán tỉnh vừa trêu đùa, nhưng giữa hai người, vẫn chưa đạt đến sự thân mật nhất.
Có điều, hiện tại có con gái ở đây, chuyện đó đừng mong nghĩ tới. Vì con bé bây giờ quá bám Hoắc Kỳ Ngang.
Còn Hoắc Kỳ Ngang ở nhà trong thời gian này, vừa làm việc nhà, vừa chăm con, chăm sóc cô, vừa đi làm nên anh cũng rất bận rộn.
Kỷ An Tâm trở lại phòng làm việc, chân cô không thể bước quá nhanh nên bước đi chậm rãi, nhưng vẫn đầy uy lực.
Ngay khi bước vào, những nhân viên đang nói chuyện ồn ào đều im lặng, vội nhìn cô bằng đôi mắt đầy lo lắng.
Kỷ An Tâm mỉm cười: “Chỉ cần là về công việc, mọi người có thể thoải mái thảo luận.”
Nụ cười này, dịu dàng như gió xuân, khiến các nhân viên càng thêm choáng váng.
Sao Kỷ tổng lại như biến thành một người khác? Có điều, dù sao đây cũng là một điều tốt.
Kỷ An Tâm ngồi trong phòng làm việc, giám đốc quản lý do trụ sở cử đến, bàn giao một số công việc cho cô, Kỷ An Tâm tiếp quản, cô xử lý đến giờ chiều.
Điện thoại bàn trước mặt vang lên, cô nhắc máy: “Alo, xin chào.”
“An Tâm, là anh!” Giọng của Trầm Duệ truyền đến.
“Trầm Duệ? Anh đang ở đâu?” Kỷ An Tâm ngạc nhiên hỏi.
“Dạo này anh bận quá quên nói với em, nay anh chuyển về trụ sở nước ngoài, có lẽ trong thời gian tới sẽ làm việc bên đây luôn.” Trầm Duệ mỉm cười.
Trong lòng Kỷ An Tâm gọn lên cảm giác có lỗi, cô thực sự có lỗi với Trầm Duệ.
“An Tâm, đừng cảm thấy tội lỗi. Anh rất mừng cho em khi thấy em tìm lại được hạnh phúc. Cuối cùng thì em cũng tìm được nửa kia của mình.”
Trầm Duệ cười nói.
Kỷ An Tâm mím môi nói với anh: “Vâng, nếu anh tìm được, thì nói cho em biết với.”
“Được rồi, đừng quên mời anh đến dự hôn lễ của em đấy.”
Kỷ An Tâm giật mình, cô chưa nghĩ đến điều này, nhưng vẫn đáp: “Được, nếu có ngày đó, nhất định sẽ mời anh.”
“Chúc hai người hạnh phúc.” Trầm Duệ nói xong nở nụ cười: “Anh cúp máy trước, có chút việc bận.”
“Vâng! Lần sau về nước gặp.” Kỷ An Tâm nhẹ nhàng đáp.
“Được!” Tràm Duệ đồng ý rồi cúp điện thoại.
Kỷ An Tâm thở hắt ra, cô thực sự hy vọng Trầm Duệ có thể sớm gặp được nửa kia của anh.
Kỷ An Tâm làm việc, thấm thoắt đã bốn giò, điện thoại di động của cô reo lên.
Cô cầm lên, là điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang, cô đang ký tài liệu, bám loa ngoài trả lời: “Alo!”
“Anh đi đón Hiểu Hiểu, em có muốn đi cùng không?” Giọng của Hoắc Kỳ Ngang truyền đến.
Kỷ An Tâm mím môi cười: “Được đấy! Khoảng bao lâu thì anh tới chỗ em?”
“Khoảng nửa giờ.”
“Được! Khi nào anh tới dưới lầu thì gọi cho em, em sẽ xuống.”
Kỷ An Tâm cũng muốn đón con gái, vì cô đã lâu không đi đín cô bé rồi.
Hoắc Kỳ Ngang cười đáp lại: “Được rồi!”